1.Thôi nhé quá khứ của một thời2.Một ngày buồn của em
Khi nhìn sâu vào đôi mắt cậu, tớ nhận ra luôn có một nỗi buồn hiện hữu trong đó! Một nỗi buồn u uất, man mác mà khó gọi thành tên, khiến cho nhiều người luôn thắc mắc là cậu sao lúc nào cũng buồn như vậy. Khi nhìn sâu vào đôi mắt cậu, tớ nhận thấy cả con người mình ở trong đó, có nhiều sự thật mà tớ không dám đôi diện.
Khóc! Tớ đang khóc sao? Nước mắt là gì nhỉ? Sao mà nó cứ rơi, tớ không thể bắt nó nghe lời rằng nó không được rơi nữa mà có được đâu. Tớ cũng không hiểu vì sao tớ khóc nữa. Buồn, thất vọng, chán, hay chỉ là những lời nói vô tình của ai đó mà tớ như thế này. Khóc, vì tớ nhận ra mình thật tệ, làm cái gì cũng không tốt. Khóc! Vì tớ thấy lạnh lẽo, cái cảm giác cô đơn cứ bám lấy tớ, cô đơn không phải vì không có ai bên mình, cô đơn là vì tớ đang tự nhốt mình trong một căn phòng đóng kín của mà không ai có thể bước vào.
Cậu bảo tớ ích kỷ, cứ bảo người khác không hiểu mình, rằng khi tớ có chuyện gì tớ không hề cho người khác biết, cũng không chia sẻ với ai, không cho người khác hiểu tớ thì làm sao người khác có thể hiểu được. Khi họ cố tìm hiểu, thì tớ lảng tránh, tớ vội vàng ngăn họ lại. Ừ! Có lẽ tớ ích kỷ. Nhưng cái mà tớ nhận được khi tớ chia sẻ là gì? Một cái nhìn cảm thông, một cái nhìn thương hại, hay còn có người cho rằng tớ chỉ là một con ngốc, không hiểu gì cả. Tớ cũng đã từng chia sẻ cậu ạ, nhưng người mà tớ hay tâm sự nhất đã không thể giữ bí mật cho tớ, đó là một sự phản bội, 7 năm rồi, tớ bị mất lòng tin từ đấy. Cậu biết không? Hồi ấy tớ từng thích một người, chỉ đơn giản là tình cảm của tuổi học trò, mau đến rồi mau đi, hồi ấy tớ cũng hồn nhiên đem ra kể hết với con bạn mà tớ hay chơi cùng, để rồi tớ thành tâm điểm của sự bàn tán sau lưng một thời gian, tớ thấy mình bị xúc phạm. Rằng là vì tớ không có gì nổi bật, rằng là vì tớ là một con nhóc xấu xí chỉ biết có sách vở, học và học nên bọn họ mỉa mai, không lẽ như vậy cũng không được phép thích một người sao, chẳng lẽ như vậy cũng có tội sao? Kể từ đó, tớ sống khép mình hơn và chỉ biết giữ khư khư cho mình. Cho dù thời gian qua lâu rồi, nhưng cái gì đã hằn lại trong lòng thì khó có thể xóa đi được cậu ạ. Và tớ thấy, đôi lúc nó thật nặng nề..tớ tự nhủ với mình không nên như vậy, nhưng để tìm được một người bạn thân rất thân khó hơn tớ tưởng. Cậu bảo tớ phải học cách chia sẻ. Ừ…tớ đang cố gắng đây.
Lặng.! Im lặng quá….ngồi nghe lại mấy chương trình quick and snow cùng với những yêu cầu chủ yếu về tình yêu. Nhiều lúc tớ tự hỏi mình, yêu là gì? Khi mà tớ cũng đã từng yêu một lần, chỉ gọi là yêu thôi nhưng sao mà nó không đơn giản như tớ nghĩ. Sao người ta có thể yêu một người rồi chia tay một người đơn giản thế nhỉ? Yêu thì ai mà chả nói được, nhưng quan trọng là lời nói ấy xuất phát từ đâu. Tớ thấy tình yêu đơn phương là tình yêu đẹp cậu ạ, đâu phải yêu nhất thiết phải được nói ra, phải được đáp lại, cái cách mà người ta vì người mình yêu mà âm thầm lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ yêu thôi làm tớ khâm phục. Không phải lúc nào tình yêu cũng đẹp, tớ cũng sợ yêu. Sợ lại bị tổn thương, sợ người ta thương hại. Nhưng tớ vẫn thích một người cậu ạ, yêu khác thích, đó là ranh giới mà đôi lúc làm con người ta lầm tưởng nó là một. Tớ thích người ấy lâu rồi, từ khi tớ còn lạ học sinh cấp 3, khi tớ yêu người yêu cũ của tớ thì cảm giác thích người ấy vẫn còn, chỉ là thích thôi nhé, tớ thích người ấy giống như một người anh trai thân thiết. Đó, tớ cũng không phải người vô tâm như cậu nói đúng không?
Tớ - là đứa hay suy nghĩ mà còn suy nghĩ sâu sắc nữa, nên cậu đừng ngạc nhiên khi nhìn thấy tớ hay buồn, tớ cũng ít cười, ít nói nhưng tớ cũng không phải là người khô khan hay cộc cằn đâu, nên cậu không phải nghĩ nhiều nhé, khi mà suy nghĩ nhiều, tớ thấy mình là một người may mắn cho cuộc sống này, sẽ có một ngày cậu sẽ thấy một sự thay đổi nơi tớ, tớ sẽ cố vui hơn mà không phải gượng gạo như cậu nói, tớ sẽ chia sẻ hơn để không là người ích kỷ như cậu nói. Tin tớ nhé
Anh quick và chị snow, anh chị có thể gửi tặng em và bạn em bài hát everytime – bài hát em hay nghe cho một ngày buồn của em được không ạ. Thank anh chị nhiều.
3.Yêu một người có nghĩa là...Khóc! Tớ đang khóc sao? Nước mắt là gì nhỉ? Sao mà nó cứ rơi, tớ không thể bắt nó nghe lời rằng nó không được rơi nữa mà có được đâu. Tớ cũng không hiểu vì sao tớ khóc nữa. Buồn, thất vọng, chán, hay chỉ là những lời nói vô tình của ai đó mà tớ như thế này. Khóc, vì tớ nhận ra mình thật tệ, làm cái gì cũng không tốt. Khóc! Vì tớ thấy lạnh lẽo, cái cảm giác cô đơn cứ bám lấy tớ, cô đơn không phải vì không có ai bên mình, cô đơn là vì tớ đang tự nhốt mình trong một căn phòng đóng kín của mà không ai có thể bước vào.
Cậu bảo tớ ích kỷ, cứ bảo người khác không hiểu mình, rằng khi tớ có chuyện gì tớ không hề cho người khác biết, cũng không chia sẻ với ai, không cho người khác hiểu tớ thì làm sao người khác có thể hiểu được. Khi họ cố tìm hiểu, thì tớ lảng tránh, tớ vội vàng ngăn họ lại. Ừ! Có lẽ tớ ích kỷ. Nhưng cái mà tớ nhận được khi tớ chia sẻ là gì? Một cái nhìn cảm thông, một cái nhìn thương hại, hay còn có người cho rằng tớ chỉ là một con ngốc, không hiểu gì cả. Tớ cũng đã từng chia sẻ cậu ạ, nhưng người mà tớ hay tâm sự nhất đã không thể giữ bí mật cho tớ, đó là một sự phản bội, 7 năm rồi, tớ bị mất lòng tin từ đấy. Cậu biết không? Hồi ấy tớ từng thích một người, chỉ đơn giản là tình cảm của tuổi học trò, mau đến rồi mau đi, hồi ấy tớ cũng hồn nhiên đem ra kể hết với con bạn mà tớ hay chơi cùng, để rồi tớ thành tâm điểm của sự bàn tán sau lưng một thời gian, tớ thấy mình bị xúc phạm. Rằng là vì tớ không có gì nổi bật, rằng là vì tớ là một con nhóc xấu xí chỉ biết có sách vở, học và học nên bọn họ mỉa mai, không lẽ như vậy cũng không được phép thích một người sao, chẳng lẽ như vậy cũng có tội sao? Kể từ đó, tớ sống khép mình hơn và chỉ biết giữ khư khư cho mình. Cho dù thời gian qua lâu rồi, nhưng cái gì đã hằn lại trong lòng thì khó có thể xóa đi được cậu ạ. Và tớ thấy, đôi lúc nó thật nặng nề..tớ tự nhủ với mình không nên như vậy, nhưng để tìm được một người bạn thân rất thân khó hơn tớ tưởng. Cậu bảo tớ phải học cách chia sẻ. Ừ…tớ đang cố gắng đây.
Lặng.! Im lặng quá….ngồi nghe lại mấy chương trình quick and snow cùng với những yêu cầu chủ yếu về tình yêu. Nhiều lúc tớ tự hỏi mình, yêu là gì? Khi mà tớ cũng đã từng yêu một lần, chỉ gọi là yêu thôi nhưng sao mà nó không đơn giản như tớ nghĩ. Sao người ta có thể yêu một người rồi chia tay một người đơn giản thế nhỉ? Yêu thì ai mà chả nói được, nhưng quan trọng là lời nói ấy xuất phát từ đâu. Tớ thấy tình yêu đơn phương là tình yêu đẹp cậu ạ, đâu phải yêu nhất thiết phải được nói ra, phải được đáp lại, cái cách mà người ta vì người mình yêu mà âm thầm lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ yêu thôi làm tớ khâm phục. Không phải lúc nào tình yêu cũng đẹp, tớ cũng sợ yêu. Sợ lại bị tổn thương, sợ người ta thương hại. Nhưng tớ vẫn thích một người cậu ạ, yêu khác thích, đó là ranh giới mà đôi lúc làm con người ta lầm tưởng nó là một. Tớ thích người ấy lâu rồi, từ khi tớ còn lạ học sinh cấp 3, khi tớ yêu người yêu cũ của tớ thì cảm giác thích người ấy vẫn còn, chỉ là thích thôi nhé, tớ thích người ấy giống như một người anh trai thân thiết. Đó, tớ cũng không phải người vô tâm như cậu nói đúng không?
Tớ - là đứa hay suy nghĩ mà còn suy nghĩ sâu sắc nữa, nên cậu đừng ngạc nhiên khi nhìn thấy tớ hay buồn, tớ cũng ít cười, ít nói nhưng tớ cũng không phải là người khô khan hay cộc cằn đâu, nên cậu không phải nghĩ nhiều nhé, khi mà suy nghĩ nhiều, tớ thấy mình là một người may mắn cho cuộc sống này, sẽ có một ngày cậu sẽ thấy một sự thay đổi nơi tớ, tớ sẽ cố vui hơn mà không phải gượng gạo như cậu nói, tớ sẽ chia sẻ hơn để không là người ích kỷ như cậu nói. Tin tớ nhé
Anh quick và chị snow, anh chị có thể gửi tặng em và bạn em bài hát everytime – bài hát em hay nghe cho một ngày buồn của em được không ạ. Thank anh chị nhiều.
Yêu một người không có nghĩa là phải tin vào mọi điều người ấy nói nhưng đôi khi phải Tin – một - cách - trọn - vẹn vào những gì người ấy đang cố gắng làm... * Yêu một người không có nghĩa là phải Tha thứ cho những lỗi lầm mà đôi khi còn cần phải học cách nắm tay nhau vượt qua những lỗi lầm đó... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một con người hoàn hảo nhưng đôi khi phải biết sự hoàn hảo trong tình yêu là vô cùng... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một bóng hình, một dáng vóc để lấp đầy nỗi cô đơn mà đôi khi chỉ là mong được sẻ chia, được quan tâm, chăm sóc ai đó (và được ai đó quan tâm, chăm sóc). Yêu một người không có nghĩa là phải luôn gượng cười mà đôi khi còn phải biết tức giận, hờn dỗi và "không tha thứ"... để biết vẫn còn là chính mình...
4.Con ngoan mà BốBiết rằng bố sẽ chẳng bao giờ nghe được nhữg lời nhắn này từ con. Biết rằng bố sẽ chẳng bao giờ nghe quick and snow show, nhưng con vẫn gửi vì...vì con yêu bố. Bố ạ. Con yêu bố vì bố là bố của con. Xin lỗi vì con đã làm bố thất vọng vì con đã không thi đỗ đại học, dù có thể con đã cố gắng hết sức. Chắc tại con đã quá mải chơi phải không bố? Con hư quá phải không ạ? Để rồi 1 lần nữa con lại làm bố buồn...học đại học nhưg là "hệ ngoài ngân sách". Con sợ cái từ đó, sợ mỗi khi có người nhắc tới nó, sợ!! Vì lẽ đó bố mẹ đã phải còng lưng nuôi con, còng hơn những người khác rất nhiều. Thật lòng con xin lỗi!!
Bố âm thầm nuôi con…con thì âm thầm lớn lên từ những iu thương đó…nặng gánh lắm phải không bố?..con xin lỗi!!! Bao nhọc nhằn vì con, bao lo toan vì con, bao muộn phiền vì con, bao lỗi lầm cũng vì con, gánh nặng lắm đấy, nhưng đừng Còng nha bố! Con đã học hết đại học năm đầu tiên...nhưng con xin lỗi vì 1 lần nữa đã không cố gắng hết sức.
Năm thứ 2 đã bắt đầu, ngày con lên trường bố đã nói: “Lên đấy chịu khó mà học”. Vâng, con lớn rùi mà bố. Bố chưa bao giờ nói yêu chúng con nhưng...con biết rằng trong lòng bố rất yêu và quan tâm tới con. Con biết mà. Có nhiều cách để thể hiện tình yêu thương của mình mà, phải không bố?? Lạnh lùng cũng là một cách quan tâm bố nhỉ? Đừng lo cho con. Con sẽ cố gắng vì bố. Và bố cũng cố lên nha!!
Sắp tới sinh nhật bố rùi 8/3, chắc bố chẳng bao giờ nhớ tới đâu nhỉ?? Nhưng bố yên tâm đã có con, con sẽ nhớ thay bố. Đây là lần đầu tiên con chúc mừng sinh nhật bố, hj. Có lẽ con đã lớn bố nhỉ?? Bố àh, cảm ơn bố vì tất cả. Cảm ơn vì bố là bố của con. Sinh nhật vui vẻ nha bố. Con yêu bố rất nhiều!! Nếu được chọn con vẫn sẽ chọn bố, bố cũng thế phải không ạ?? Con ngoan mà bố!!
5.Ở nơi nào anh vẫn nhớ về em?Bố âm thầm nuôi con…con thì âm thầm lớn lên từ những iu thương đó…nặng gánh lắm phải không bố?..con xin lỗi!!! Bao nhọc nhằn vì con, bao lo toan vì con, bao muộn phiền vì con, bao lỗi lầm cũng vì con, gánh nặng lắm đấy, nhưng đừng Còng nha bố! Con đã học hết đại học năm đầu tiên...nhưng con xin lỗi vì 1 lần nữa đã không cố gắng hết sức.
Năm thứ 2 đã bắt đầu, ngày con lên trường bố đã nói: “Lên đấy chịu khó mà học”. Vâng, con lớn rùi mà bố. Bố chưa bao giờ nói yêu chúng con nhưng...con biết rằng trong lòng bố rất yêu và quan tâm tới con. Con biết mà. Có nhiều cách để thể hiện tình yêu thương của mình mà, phải không bố?? Lạnh lùng cũng là một cách quan tâm bố nhỉ? Đừng lo cho con. Con sẽ cố gắng vì bố. Và bố cũng cố lên nha!!
Sắp tới sinh nhật bố rùi 8/3, chắc bố chẳng bao giờ nhớ tới đâu nhỉ?? Nhưng bố yên tâm đã có con, con sẽ nhớ thay bố. Đây là lần đầu tiên con chúc mừng sinh nhật bố, hj. Có lẽ con đã lớn bố nhỉ?? Bố àh, cảm ơn bố vì tất cả. Cảm ơn vì bố là bố của con. Sinh nhật vui vẻ nha bố. Con yêu bố rất nhiều!! Nếu được chọn con vẫn sẽ chọn bố, bố cũng thế phải không ạ?? Con ngoan mà bố!!
Những ngày tháng bên anh với em là những giây phút bình yên nhất! Phải mất bao lâu em hoang mang đi tìm một bến đỗ bình yên, mệt nhoài và bối rối ....May mắn thay anh lai xuất hiện, lại gần bên em, cho em cảm giác được yêu thương! Không biết từ lúc nào anh đã trở thành một phần cuộc sống, là một phần mềm lập trình sẵn trong đầu, mỗi sáng thức dậy em đều nghĩ về anh, về nụ cười anh! Khi em biết mình đã yêu anh, cần anh lắm..ở bên em! Là lúc em nhận ra anh không thuộc về em!
Em lang thang tìm kiếm câu hỏi cho mình? Em khóc...một cô gái mạnh mẽ cũng biết khóc! Em ra đi ...một mình, bởi cả hai ta đều hiểu em không phải là người anh cần ở bên...Em không còn mải miết kiếm tìm bình yên nữa...bởi em đã từng có - ở anh ...và giờ em sẽ cất giấu bình yên ấy ở một nơi không ai nhìn thấy, không ai chạm vào lấy đi được của em, cất giấu bình yên ấy cho riêng mình em - em đặt vào trái tim mình! Nơi an toàn duy nhất em có! Ở nơi nào đó, liệu có khi nào anh nhớ về em như một ít bình yên anh có, liệu anh có cất giấu em cho riêng mình?
If I should stay,
I would only be in your way.
So I'll go, but I know
I'll think of you every step of the way...
6.Đừng bao giờ mơ những ước mơ không trở thành sự thậtEm lang thang tìm kiếm câu hỏi cho mình? Em khóc...một cô gái mạnh mẽ cũng biết khóc! Em ra đi ...một mình, bởi cả hai ta đều hiểu em không phải là người anh cần ở bên...Em không còn mải miết kiếm tìm bình yên nữa...bởi em đã từng có - ở anh ...và giờ em sẽ cất giấu bình yên ấy ở một nơi không ai nhìn thấy, không ai chạm vào lấy đi được của em, cất giấu bình yên ấy cho riêng mình em - em đặt vào trái tim mình! Nơi an toàn duy nhất em có! Ở nơi nào đó, liệu có khi nào anh nhớ về em như một ít bình yên anh có, liệu anh có cất giấu em cho riêng mình?
If I should stay,
I would only be in your way.
So I'll go, but I know
I'll think of you every step of the way...
Gửi em trai yêu quý!
Chị không biết rằng chị còn có thể gọi em như thế được bao lâu nữa. Em đã thay đổi, thay đổi từ ngày em không còn làm chủ được mình nữa. Trước đây, em là một thằng bé ngoan ngoãn, học giỏi, thông minh và biết nghe lời. Bố mất đi, mẹ và các chị đau xót khi em còn quá nhỏ, ngây thơ không nhận biết được nỗi đau mất đi người thân yêu nhất. Càng nhìn em, chị càng đau xót, chị đã không biết từ đây chị phải làm những gì khi không có bố ở bên, chị sẽ làm gì để dạy dỗ em, làm gì để cho em thành người như bố mong muốn? Chị cảm thấy mình vô dụng quá.
Rồi em vào cấp 3, ước mơ cánh cổng đại học giang rộng đón em vào trong chị bỗng sụp đổ khi chị biết em đã thay đổi. Em không còn là em trai mà chị yêu quý như trước đây nữa. Chị biết chị khá nghiêm khắc với em, chị đã dùng cái nghiêm khắc ấy hy vọng em thành người, nhưng...những cám giỗ của cuộc sống, những thay đổi trong em, những cái mới lạ đối với tuổi mới lớn cần được khám phá, những bạn xấu đã làm cho em không còn là em nữa. Chị không ngờ...
Kể từ khi có em ra đời, với chị em luôn dành được tình yêu thương nhiều nhất, chị chỉ sợ rằng chị lơ đãng chị sẽ mất em, nhưng có lẽ em không thể hiểu được điều đó. Em không biết được rằng cả gia đình ta, mẹ, chị Thủy, chị và cả chị Trang em nữa đã lo lắng cho em, cho tương lai của em thế nào đâu? Giờ thì tất cả mọi thứ cố gắng đều như hạt muối bỏ biển, cả gia đình bất lực.
Chị là người ít khi khóc lắm. Nhưng sáng nay khi em cắp balo bước chân ra khỏi nhà, chị nghĩ chị đã mất em, mẹ khóc, Trang khóc, chị cũng khóc, chị không biết em có biết điều đó hay không nhưng chị cảm thấy cuộc sống của chị đã không còn ý nghĩa gì nữa, đứa em trai mà chị đặt hết niềm tin và hy vọng giờ đây đã trở thành một thằng " rách giờ rơi xuống". Cả gia đình thất vọng về em. Khi còn sống bố đã nói chị phải chăm sóc, trông nom em cẩn thận, nhưng giờ đây chị bất lực rồi Trường ạ, chị đã không thể tìm ra giải pháp nào có thể cứu vãn được tình hình. Suốt một năm qua, chị đã cố gắng hết sức, dùng đủ mọi phương pháp nhưng nó đều không mang lại cho chị kết quả gì. Em không biết được mẹ đã khổ như thế nào khi nuôi em ăn học, em không biết gia đình ta khó khăn thế nào? Em vẫn đua đòi, vẫn muốn được hơn thua với người khác. Chị hết cách.
Trường à! Chị không biết em có nghe được những gì chị nói hay không? Mà nghe được liệu em có hiểu hay không nhưng chị gửi đến em những dòng này, giờ chị cũng không biết làm sao? Chị đành phó mặc cho cuộc sống. Có lẽ cần cho em trải nghiệm cái khổ em mới tự đứng dậy được, hãy để cho cuộc đời, xã hội dạy dỗ em, chị chỉ muốn nói rằng, gia đình, mẹ là những gì thân yêu nhất, những người trung thành với em nhất là gia đình, dù cả thế giới quay lưng với em nhưng mẹ và các chị thì không làm được điều đó. Giờ chị chỉ mong muốn em sẽ học được những cái tốt, chị không còn mơ ước cho em sẽ học giỏi, đậu đại học, thành ông nọ bà kia nữa rồi, giờ chị chỉ có mơ ước em ko bị xa ngã, em sẽ học được những cái tốt ngoài xã hội và sẽ "thành người"
Chị chỉ muốn nói rằng, dù mắng em rất nhiều nhưng chị rất yêu em, cuộc đời chị chỉ có gia đình là điều thiêng liêng nhất mà chị không bao giờ có thể vứt bỏ. Mẹ, chị Thủy, Trang, em và giờ có thêm các cháu là tất cả những gì mà chị có bây giờ. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định làm em trai nhé. Đừng bao giờ mơ những giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
7.Tình yêu không vĩnh cửuChị không biết rằng chị còn có thể gọi em như thế được bao lâu nữa. Em đã thay đổi, thay đổi từ ngày em không còn làm chủ được mình nữa. Trước đây, em là một thằng bé ngoan ngoãn, học giỏi, thông minh và biết nghe lời. Bố mất đi, mẹ và các chị đau xót khi em còn quá nhỏ, ngây thơ không nhận biết được nỗi đau mất đi người thân yêu nhất. Càng nhìn em, chị càng đau xót, chị đã không biết từ đây chị phải làm những gì khi không có bố ở bên, chị sẽ làm gì để dạy dỗ em, làm gì để cho em thành người như bố mong muốn? Chị cảm thấy mình vô dụng quá.
Rồi em vào cấp 3, ước mơ cánh cổng đại học giang rộng đón em vào trong chị bỗng sụp đổ khi chị biết em đã thay đổi. Em không còn là em trai mà chị yêu quý như trước đây nữa. Chị biết chị khá nghiêm khắc với em, chị đã dùng cái nghiêm khắc ấy hy vọng em thành người, nhưng...những cám giỗ của cuộc sống, những thay đổi trong em, những cái mới lạ đối với tuổi mới lớn cần được khám phá, những bạn xấu đã làm cho em không còn là em nữa. Chị không ngờ...
Kể từ khi có em ra đời, với chị em luôn dành được tình yêu thương nhiều nhất, chị chỉ sợ rằng chị lơ đãng chị sẽ mất em, nhưng có lẽ em không thể hiểu được điều đó. Em không biết được rằng cả gia đình ta, mẹ, chị Thủy, chị và cả chị Trang em nữa đã lo lắng cho em, cho tương lai của em thế nào đâu? Giờ thì tất cả mọi thứ cố gắng đều như hạt muối bỏ biển, cả gia đình bất lực.
Chị là người ít khi khóc lắm. Nhưng sáng nay khi em cắp balo bước chân ra khỏi nhà, chị nghĩ chị đã mất em, mẹ khóc, Trang khóc, chị cũng khóc, chị không biết em có biết điều đó hay không nhưng chị cảm thấy cuộc sống của chị đã không còn ý nghĩa gì nữa, đứa em trai mà chị đặt hết niềm tin và hy vọng giờ đây đã trở thành một thằng " rách giờ rơi xuống". Cả gia đình thất vọng về em. Khi còn sống bố đã nói chị phải chăm sóc, trông nom em cẩn thận, nhưng giờ đây chị bất lực rồi Trường ạ, chị đã không thể tìm ra giải pháp nào có thể cứu vãn được tình hình. Suốt một năm qua, chị đã cố gắng hết sức, dùng đủ mọi phương pháp nhưng nó đều không mang lại cho chị kết quả gì. Em không biết được mẹ đã khổ như thế nào khi nuôi em ăn học, em không biết gia đình ta khó khăn thế nào? Em vẫn đua đòi, vẫn muốn được hơn thua với người khác. Chị hết cách.
Trường à! Chị không biết em có nghe được những gì chị nói hay không? Mà nghe được liệu em có hiểu hay không nhưng chị gửi đến em những dòng này, giờ chị cũng không biết làm sao? Chị đành phó mặc cho cuộc sống. Có lẽ cần cho em trải nghiệm cái khổ em mới tự đứng dậy được, hãy để cho cuộc đời, xã hội dạy dỗ em, chị chỉ muốn nói rằng, gia đình, mẹ là những gì thân yêu nhất, những người trung thành với em nhất là gia đình, dù cả thế giới quay lưng với em nhưng mẹ và các chị thì không làm được điều đó. Giờ chị chỉ mong muốn em sẽ học được những cái tốt, chị không còn mơ ước cho em sẽ học giỏi, đậu đại học, thành ông nọ bà kia nữa rồi, giờ chị chỉ có mơ ước em ko bị xa ngã, em sẽ học được những cái tốt ngoài xã hội và sẽ "thành người"
Chị chỉ muốn nói rằng, dù mắng em rất nhiều nhưng chị rất yêu em, cuộc đời chị chỉ có gia đình là điều thiêng liêng nhất mà chị không bao giờ có thể vứt bỏ. Mẹ, chị Thủy, Trang, em và giờ có thêm các cháu là tất cả những gì mà chị có bây giờ. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định làm em trai nhé. Đừng bao giờ mơ những giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Quỳnh ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Anh cần một tình yêu thương và một sự tin tưởng ở chính em để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo.
Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải là điều bất biến. Tình yêu vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau, cầm lên được ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết?
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, anh cũng không bắt em thề thốt tiếng yêu đương! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa, vì tình yêu khi đã bước đi không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh cũng đã mở lòng để đón nhận những tín hiệu của tình yêu nhưng anh chẳng tin rằng mình có thể tìm thấy em ở đó. Có lẽ khi người ta quá cô đơn và trống trải nên có người chấp nhận những cuộc dạo chơi, thử nghiệm, vui nhiều đấy nhưng cũng chóng tàn.
Thế nên trong số đó anh vẫn chọn cách cô đơn. Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có nhưng anh là một người luôn chân thật......
Anh chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc ^^!Quỳnh ạ!
8.Tạm biệt anh, nơi Sài Gòn ấyAnh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải là điều bất biến. Tình yêu vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau, cầm lên được ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết?
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, anh cũng không bắt em thề thốt tiếng yêu đương! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa, vì tình yêu khi đã bước đi không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh cũng đã mở lòng để đón nhận những tín hiệu của tình yêu nhưng anh chẳng tin rằng mình có thể tìm thấy em ở đó. Có lẽ khi người ta quá cô đơn và trống trải nên có người chấp nhận những cuộc dạo chơi, thử nghiệm, vui nhiều đấy nhưng cũng chóng tàn.
Thế nên trong số đó anh vẫn chọn cách cô đơn. Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có nhưng anh là một người luôn chân thật......
Anh chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc ^^!Quỳnh ạ!
Hà Nội của em giao mùa, giá rét đã dần tan đi, những cơn mưa cuối mùa thì cứ dai dẳng mãi. Sài Gòn nơi anh chắc nắng lắm ha? Sài Gòn nơi anh không có mùa đông, anh có biết và cảm nhận được cái giá lạnh nơi em không? Nơi Sài Gòn ấy, em không đánh rơi kỷ niệm nào cùng anh cả, chỉ có con đường Sài Gòn là nơi em để lại những bước chân thôi. Không có những cuộc hẹn hò, không có những chuyến đi của hai đứa, vì nơi ấy chỉ có anh thôi, nơi anh làm việc và nơi anh sống. Nơi đó không có em. Mà có chăng chỉ là những chuyến du lịch ngắn ngày trên đất Sài thành ấy.
Hà Nội nơi em, đã qua rồi những kỷ niệm, những giấc mơ còn chưa vẹn lành. Hà Nội nơi cả em và anh đã có những kỷ niệm cùng nhau, cùng nhau ngắm phố phường Hà Nội, và cả những cơn mưa xối xả của Hà Nội nữa. Hà Nội nơi đây, em đã nhặt nhạy những ký ức vỡ vụn. Nhưng sao khó quá anh à, anh ra đi để lại trong em sự tổn thương quá lớn. Em đã hận anh nhiều lắm, anh biết không? Đôi lúc em đã trách móc vì nỗi đau anh để lại nơi trái tim yếu đuối này. Còn đâu những lời chúc ngọt ngào, “chúc bà xã một buổi sáng tốt lành” mỗi sớm mai thức dậy, còn đâu những lời chúc ấm áp mỗi khi đêm về.
Hà Nội nơi đây, em sẽ quên anh. Em sẽ bỏ lại những giấc mơ chìm trong quên lãng. Em sẽ quên, quên một con người vô tâm. Anh có biết ngày mình chia tay là ngày thứ mấy không? Thứ 7 đó anh, ngày em rất yêu từ trước đến giờ. Sao anh nỡ biến ngày em yêu thành ngày chia ly chứ?
Tạm biệt anh. Nơi Sài Gòn ấy hãy sống hạnh phúc anh nhé!
9.Cuối con đường em sẽ bình yênHà Nội nơi em, đã qua rồi những kỷ niệm, những giấc mơ còn chưa vẹn lành. Hà Nội nơi cả em và anh đã có những kỷ niệm cùng nhau, cùng nhau ngắm phố phường Hà Nội, và cả những cơn mưa xối xả của Hà Nội nữa. Hà Nội nơi đây, em đã nhặt nhạy những ký ức vỡ vụn. Nhưng sao khó quá anh à, anh ra đi để lại trong em sự tổn thương quá lớn. Em đã hận anh nhiều lắm, anh biết không? Đôi lúc em đã trách móc vì nỗi đau anh để lại nơi trái tim yếu đuối này. Còn đâu những lời chúc ngọt ngào, “chúc bà xã một buổi sáng tốt lành” mỗi sớm mai thức dậy, còn đâu những lời chúc ấm áp mỗi khi đêm về.
Hà Nội nơi đây, em sẽ quên anh. Em sẽ bỏ lại những giấc mơ chìm trong quên lãng. Em sẽ quên, quên một con người vô tâm. Anh có biết ngày mình chia tay là ngày thứ mấy không? Thứ 7 đó anh, ngày em rất yêu từ trước đến giờ. Sao anh nỡ biến ngày em yêu thành ngày chia ly chứ?
Tạm biệt anh. Nơi Sài Gòn ấy hãy sống hạnh phúc anh nhé!
Một người tìm đến một vị hòa thượng để được giải thoát.
Anh ta nói: "Con không bỏ xuống được một số việc, cũng không bỏ xuống được một số người"
Vị hòa thượng nói: "Không có gì là không bỏ xuống được". "Mà do mình cố tình không bỏ xuống"
Hòa thượng đưa cho anh ta một chén trà, sau đó đổ nước nóng vào chén trà ấy, đổ đến khi nước chảy tràn cả ra ngoài. Người kia bị bỏng, lập tức buông tay ra...
Vị hòa thượng nói: "Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể bỏ xuống. Đau tự nhiên sẽ buông..."
Một chiều tháng 3, tôi đọc được đoạn này trên Facebook một người lạ. Có cảm giác như bị buộc chặt suy nghĩ vào câu cuối cùng suốt một khoảng dài ... Đ a u - t ự - n h i ê n - s ẽ - b u ô n g!
Đâu phải thế, đúng không? Tôi biết nhiều người dù đau, dù mỏi mệt, dù đã chằng chịt những vết xướt trong tim, mà việc buông tay một mối tình vẫn là điều chưa thể! Cuối cùng, điều người ta luyến tiếc, đâu phải là người kia, mà là những tháng ngày ấp ôm nuôi dưỡng tình cảm ấy, những tháng ngày mà kí ức ở đó đã qua một lần và sẽ không bao giờ trở lại. Điều khiến chúng ta còn khắc khoải, là tình cảm, chứ không phải là người ta cảm ...
Người ta vẫn cứ mãi vỗ về nhau: "Quên người đó đi" ... mà sao không một lần bảo với nhau: "Quên tình cảm đó đi". Trong khi quên một tình cảm không phải dễ chịu hơn nhiều so với việc quên một người đã từng quá đỗi quan trọng hay sao. Này, nếu chưa ai nói câu đó với em, thì tôi sẽ là người đầu tiên em nhé.
Em ơi, quên tình cảm đó đi... Em không nhận ra những ảo ảnh ấy đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay em không còn ấm áp, đôi mắt em không còn reo vui, nụ cười em không còn rực rỡ nữa hay sao? Quên đi em nhé. Nắng tháng ba hanh hao ngoài kia, đã đủ khiến tâm trí con người muốn nổ tung ra rồi... Đừng dày vò mình thêm nữa, có ích chi đâu ! Em không thương yêu bản thân mình, thì ai sẽ thương yêu nó?
Em biết không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi, cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng ngày lạc mất nhau...
Trên Face, trên Yahoo, người ta cứ dựa vào nốt trầm mặc của mưa mà viết bao nhiêu điều ướt đẫm. Mưa, muôn đời vẫn là cái cớ để tìm về nội tâm của mình, bình yên và thành thật nhất...
Em vẫn luôn tự hỏi mình câu "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau". Và dĩ nhiên chưa bao giờ em tìm được cho mình một câu trả lời xác thực....
Em, tôi và bao người khác, cứ mãi oằn mình giữa hai chiều quên nhớ.
Tiếng chuông gió bên cửa vang mãi những thanh âm. Thanh âm của nhớ, của quên, của nỗi lòng, của những khát khao được che chở, được bảo bọc, quan tâm... Nhưng là từ một người khác... Đừng mãi nhung nhớ về một người đã cố lãng quên mình, em ơi ! Người đầu tiên phải yêu thương em, là chính bản thân em, chứ không một ai khác. Em có thể chưa buông lơi cuộc tình đã quá đỗi xa xăm, nhưng đừng mãi ôm ấp những ảo ảnh riêng mình, cũng đừng tự gieo trong lòng mình những mộng mị vô ích nữa ...
Em có đọc được ở đâu đó lời nhắn nhủ này hay chưa? "Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn. Sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu..." Và em hãy tin thế... Vì chẳng ai đánh thuế một niềm tin, nên hãy tin, phía cuối con đường, em sẽ bình yên ...
Chiều, vắng ngắt. Những bản tình ca réo rắc có thể nhắc em về miền nhớ chông chênh. Nhưng rồi từ đó mà đứng lên, cố quên đi một chuyện tình và làm mới mình bằng những yêu thương khác...
Mạnh mẽ lên em, đừng để những vết thương khiến tâm hồn mình mục rửa, cằn cỗi và hoang tàn...
Sớm mai nhìn vào gương rồi tự tặng cho mình một nụ cười, em nhé. Em, tôi và bao người, còn nợ đời một lời cảm ơn... cho những sớm mai tỉnh giấc, thấy yêu thương gia đình, bè bạn, vẫn luôn đong đầy trọn vẹn !
P/s : Viết cho chính bản thân mình, và cho những ai vẫn đang hoang hoải bao nỗi niềm, như "em" !
Anh ta nói: "Con không bỏ xuống được một số việc, cũng không bỏ xuống được một số người"
Vị hòa thượng nói: "Không có gì là không bỏ xuống được". "Mà do mình cố tình không bỏ xuống"
Hòa thượng đưa cho anh ta một chén trà, sau đó đổ nước nóng vào chén trà ấy, đổ đến khi nước chảy tràn cả ra ngoài. Người kia bị bỏng, lập tức buông tay ra...
Vị hòa thượng nói: "Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể bỏ xuống. Đau tự nhiên sẽ buông..."
Một chiều tháng 3, tôi đọc được đoạn này trên Facebook một người lạ. Có cảm giác như bị buộc chặt suy nghĩ vào câu cuối cùng suốt một khoảng dài ... Đ a u - t ự - n h i ê n - s ẽ - b u ô n g!
Đâu phải thế, đúng không? Tôi biết nhiều người dù đau, dù mỏi mệt, dù đã chằng chịt những vết xướt trong tim, mà việc buông tay một mối tình vẫn là điều chưa thể! Cuối cùng, điều người ta luyến tiếc, đâu phải là người kia, mà là những tháng ngày ấp ôm nuôi dưỡng tình cảm ấy, những tháng ngày mà kí ức ở đó đã qua một lần và sẽ không bao giờ trở lại. Điều khiến chúng ta còn khắc khoải, là tình cảm, chứ không phải là người ta cảm ...
Người ta vẫn cứ mãi vỗ về nhau: "Quên người đó đi" ... mà sao không một lần bảo với nhau: "Quên tình cảm đó đi". Trong khi quên một tình cảm không phải dễ chịu hơn nhiều so với việc quên một người đã từng quá đỗi quan trọng hay sao. Này, nếu chưa ai nói câu đó với em, thì tôi sẽ là người đầu tiên em nhé.
Em ơi, quên tình cảm đó đi... Em không nhận ra những ảo ảnh ấy đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay em không còn ấm áp, đôi mắt em không còn reo vui, nụ cười em không còn rực rỡ nữa hay sao? Quên đi em nhé. Nắng tháng ba hanh hao ngoài kia, đã đủ khiến tâm trí con người muốn nổ tung ra rồi... Đừng dày vò mình thêm nữa, có ích chi đâu ! Em không thương yêu bản thân mình, thì ai sẽ thương yêu nó?
Em biết không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi, cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng ngày lạc mất nhau...
Trên Face, trên Yahoo, người ta cứ dựa vào nốt trầm mặc của mưa mà viết bao nhiêu điều ướt đẫm. Mưa, muôn đời vẫn là cái cớ để tìm về nội tâm của mình, bình yên và thành thật nhất...
Em vẫn luôn tự hỏi mình câu "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau". Và dĩ nhiên chưa bao giờ em tìm được cho mình một câu trả lời xác thực....
Em, tôi và bao người khác, cứ mãi oằn mình giữa hai chiều quên nhớ.
Tiếng chuông gió bên cửa vang mãi những thanh âm. Thanh âm của nhớ, của quên, của nỗi lòng, của những khát khao được che chở, được bảo bọc, quan tâm... Nhưng là từ một người khác... Đừng mãi nhung nhớ về một người đã cố lãng quên mình, em ơi ! Người đầu tiên phải yêu thương em, là chính bản thân em, chứ không một ai khác. Em có thể chưa buông lơi cuộc tình đã quá đỗi xa xăm, nhưng đừng mãi ôm ấp những ảo ảnh riêng mình, cũng đừng tự gieo trong lòng mình những mộng mị vô ích nữa ...
Em có đọc được ở đâu đó lời nhắn nhủ này hay chưa? "Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn. Sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu..." Và em hãy tin thế... Vì chẳng ai đánh thuế một niềm tin, nên hãy tin, phía cuối con đường, em sẽ bình yên ...
Chiều, vắng ngắt. Những bản tình ca réo rắc có thể nhắc em về miền nhớ chông chênh. Nhưng rồi từ đó mà đứng lên, cố quên đi một chuyện tình và làm mới mình bằng những yêu thương khác...
Mạnh mẽ lên em, đừng để những vết thương khiến tâm hồn mình mục rửa, cằn cỗi và hoang tàn...
Sớm mai nhìn vào gương rồi tự tặng cho mình một nụ cười, em nhé. Em, tôi và bao người, còn nợ đời một lời cảm ơn... cho những sớm mai tỉnh giấc, thấy yêu thương gia đình, bè bạn, vẫn luôn đong đầy trọn vẹn !
P/s : Viết cho chính bản thân mình, và cho những ai vẫn đang hoang hoải bao nỗi niềm, như "em" !
Ú iu says
Hãy để những tiếc nuối của ngày hôm nay nuôi lớn những điều mà ta đang có hôm nay…bởi quá khứ không thể quay trở lại…
Thảo Chuối says
Nhớ quá 🙁
Hưng says
Cảm ơn tất cả ^^!
thanhthuyda86 says
Có những điều dù rất đau đớn và khó khăn nhưng ta vẫn phải buông tay. Vấn đề là ở bản thân mình có chấp nhận và cố gắng k thôi. Mình lại nhớ đến tâm sự: “Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay”. Thực sự buông tay là lựa chọn duy nhất thì nên dừng lại để có thể mang hp tới cho mọi ng và cho mình 1 cơ hội.
hay says
nghe that hay,nhieu tam trang giong minh,dung la mon an tinh than ma minh thich.
Phuongnhung says
kng nghien sao duoc minh nghe di nge lai ngay nao cung nghe ma kng chan khogn biet tai sao?
Hưng says
Cảm ơn tất cả ^^!
kid2106 says
Một trong những bài hát và chương trình hay nhất mình đã từng nghe! “Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể bỏ xuống. Đau tự nhiên sẽ buông…”. Mình thích câu này và bị nó ám ảnh suốt từ khi nghe nó. Giọng của Quick và Snow trong chương trình này hay quá! Cảm ơn Quick and Snow Show! Cảm ơn cuộc đời, gia đình và bạn bè!
Blue Angel says
Tình cờ 1 đứa bạn gửi cho mình link này.. Đọc & cảm thấy rất đúng với tâm trạng của mình. Biết buông tay đúng lúc, thì sẽ hạnh phúc.. Nắng tháng 3 sẽ làm khô nước mắt thôi..
Tình ca du mục says
Con không bỏ xuống được một số việc, cũng không bỏ xuống được một số người! Sẽ buông tay được thật chứ?
ngocthao says
minh rat thich chuong trinh nay. dac biet la la thu xuc dong cua nguoi chi gui em trai. tinh thuong cua gia dinh la vo dieu kien. boi vay hay song xung dang voi nhung yeu thuong ma minh da duoc nhan!
NhungAries says
“đau tự nhiên sẽ buông…” cứ ngẫm hoài, cứ suy hoài,
buông được tay tại sao vẫn không buông được lòng mình…