1.01. Carly Rae Jepsen - Call Me Maybe
“Gửi người em thích
Anh à, em thích anh thật rồi đấy, vui không anh :). Nhưng a sẽ không thể biết được đâu :). Nhớ hồi đầu a còn tán e, e không hiểu tại sao a thích e, rồi a cưa e, rồi e đổ lúc nào không hay, lạ quá anh nhỉ”
E thích anh, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức lý trí e không theo kịp được, mọi thứ mơ hồ đến khó tin. Ừ, nhưng e chỉ biết em thích được nhìn a, được gặp anh, được nói chuyện với a, và nhất là được nhìn a cười...
Anh à... e thích nụ cười của a lắm ý ^^, vì thế e thích chọc a cười, rồi e lại cười thầm 1 mình. Nhưng a ạ, ngay từ đầu e biết chúng ta dẫu có yêu nhau thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu hết, liệu rằng a có nghĩ như thế
A cưa e, dù có vậy nhưng e vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta anh ạ. Tình yêu của a em cảm nhận được có đôi chút hời hợt, em không biết, nhưng e ghét như vậy. Xin lỗi nhé, vì e là như thế, e không thể chịu được sự vô tâm người khác đối với mình, mà nhất là người thích em, hay là người em thích
Đôi khi e nghĩ do a quá bận bịu, và e biết a bận và mệt thế nào, bận đến mức không có đủ thời gian nói lời chào khi kết thúc một cuộc điện thoại, dù nó chỉ kéo dài 10 giây. Em chẳng coi trọng điều đó, và e cũng không cần a phải quá khách sáo với e như thế a à, nhưng e thực sự hụt hẫng với mỗi cuộc điện thoại hời hợt của a. E gọi điện hỏi thăm công việc với hỏi thăm a, vì e lo cho a, rồi a nói ''cứ biết vậy'' rồi dập máy. E ghét khủng khiếp tiếng dập máy a biết không hả a?
Rồi hôm trước, a đuổi khéo em "giờ đang bận lăm" rồi cũng dập máy khi e chưa kịp nói lại 1 câu. Nghĩ cũng buồn cười, nhưng thật đấy a ạ. E chán và mệt rồi, e biết a thích e, nhưng đôi khi e lại nghi ngờ về điều đó. E có cảm giác a chả bao giờ vồ vập với tin nhắn của e như những người yêu nhau khác, a nhắn đến, e nhắn lại ngay, còn anh thì 15, 30, thậm chí 1, 2 tiếng sau mới reply, liệu a có quá bận không, e luôn nghĩ như vậy.
2 hôm nay e biết a mệt lắm, mệt kinh khủng, 1 ngày ngủ có 2, 3 tiếng, nhìn a vật vờ choáng váng thương a khủng khiếp, nhưng lại chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đấy chọc a cười mà thôi. Nhưng hnay e buồn lắm a ạ, e buồn vì nhiều chuyện, chuyện gia đình thôi anh ạ. Nhưng ngồi buồn buồn tự kỷ e lại nhớ đến anh, rồi lại buồn thêm. Bạch dương trẻ con và ích kỷ thế đấy a ạ, dù e biết a bận và mệt thế nào, nhưng e vẫn muốn a nhắn tin và gọi điện cho e nhiều thật nhiều. Nhưng điều đó không xảy ra à. E ghét chờ đợi tin nhắn, rồi cố quên nó đi, rồi 1 tiếng sau nhìn lại thấy tin nhắn vớ vẩn hời hợt của a lại nản, nản đến mức chả còn biết nhắn gì ngoài mấy icon vô cảm.
A biết không anh, dù chúng ta có yêu nhau thì cũng chẳng đi đến đâu, e sẽ không thể yêu a lâu, e sẽ không thể lấy anh, không gì cả a à. Vì thế e quyết định sẽ quên a đi, e phải tìm tình yêu đích thực của e, e cần người quan tâm e, e cần người để e yêu, chứ không cần người để e thích. Ừ chào a, e muốn nói điều này lần cuối cũng, e thích a :). Tạm biệt nhé, người e thích
2.02. Brandy - Have You EverAnh à, em thích anh thật rồi đấy, vui không anh :). Nhưng a sẽ không thể biết được đâu :). Nhớ hồi đầu a còn tán e, e không hiểu tại sao a thích e, rồi a cưa e, rồi e đổ lúc nào không hay, lạ quá anh nhỉ”
E thích anh, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức lý trí e không theo kịp được, mọi thứ mơ hồ đến khó tin. Ừ, nhưng e chỉ biết em thích được nhìn a, được gặp anh, được nói chuyện với a, và nhất là được nhìn a cười...
Anh à... e thích nụ cười của a lắm ý ^^, vì thế e thích chọc a cười, rồi e lại cười thầm 1 mình. Nhưng a ạ, ngay từ đầu e biết chúng ta dẫu có yêu nhau thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu hết, liệu rằng a có nghĩ như thế
A cưa e, dù có vậy nhưng e vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta anh ạ. Tình yêu của a em cảm nhận được có đôi chút hời hợt, em không biết, nhưng e ghét như vậy. Xin lỗi nhé, vì e là như thế, e không thể chịu được sự vô tâm người khác đối với mình, mà nhất là người thích em, hay là người em thích
Đôi khi e nghĩ do a quá bận bịu, và e biết a bận và mệt thế nào, bận đến mức không có đủ thời gian nói lời chào khi kết thúc một cuộc điện thoại, dù nó chỉ kéo dài 10 giây. Em chẳng coi trọng điều đó, và e cũng không cần a phải quá khách sáo với e như thế a à, nhưng e thực sự hụt hẫng với mỗi cuộc điện thoại hời hợt của a. E gọi điện hỏi thăm công việc với hỏi thăm a, vì e lo cho a, rồi a nói ''cứ biết vậy'' rồi dập máy. E ghét khủng khiếp tiếng dập máy a biết không hả a?
Rồi hôm trước, a đuổi khéo em "giờ đang bận lăm" rồi cũng dập máy khi e chưa kịp nói lại 1 câu. Nghĩ cũng buồn cười, nhưng thật đấy a ạ. E chán và mệt rồi, e biết a thích e, nhưng đôi khi e lại nghi ngờ về điều đó. E có cảm giác a chả bao giờ vồ vập với tin nhắn của e như những người yêu nhau khác, a nhắn đến, e nhắn lại ngay, còn anh thì 15, 30, thậm chí 1, 2 tiếng sau mới reply, liệu a có quá bận không, e luôn nghĩ như vậy.
2 hôm nay e biết a mệt lắm, mệt kinh khủng, 1 ngày ngủ có 2, 3 tiếng, nhìn a vật vờ choáng váng thương a khủng khiếp, nhưng lại chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đấy chọc a cười mà thôi. Nhưng hnay e buồn lắm a ạ, e buồn vì nhiều chuyện, chuyện gia đình thôi anh ạ. Nhưng ngồi buồn buồn tự kỷ e lại nhớ đến anh, rồi lại buồn thêm. Bạch dương trẻ con và ích kỷ thế đấy a ạ, dù e biết a bận và mệt thế nào, nhưng e vẫn muốn a nhắn tin và gọi điện cho e nhiều thật nhiều. Nhưng điều đó không xảy ra à. E ghét chờ đợi tin nhắn, rồi cố quên nó đi, rồi 1 tiếng sau nhìn lại thấy tin nhắn vớ vẩn hời hợt của a lại nản, nản đến mức chả còn biết nhắn gì ngoài mấy icon vô cảm.
A biết không anh, dù chúng ta có yêu nhau thì cũng chẳng đi đến đâu, e sẽ không thể yêu a lâu, e sẽ không thể lấy anh, không gì cả a à. Vì thế e quyết định sẽ quên a đi, e phải tìm tình yêu đích thực của e, e cần người quan tâm e, e cần người để e yêu, chứ không cần người để e thích. Ừ chào a, e muốn nói điều này lần cuối cũng, e thích a :). Tạm biệt nhé, người e thích
Bởi vì cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có hạnh phúc cũng như nỗi đau.
Tuổi thơ con phải học đi, học nói, lớn thêm chút nữa con phải học chữ, học đánh vần rồi thời gian qua đi, con phải học nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với mọi người xung quanh… Rất nhiều điều cần phải học trước khi con bước ra đời và có những bài học, xin cha đừng bao giờ quên, bởi lẽ nếu thiếu đi nó, có thể con gái của cha sẽ vấp ngã mất.
Xin hãy dạy con biết YÊU
Tuổi mới lớn với vô vàn cám dỗ, con sợ mình sẽ dành tình yêu cho một anh chàng đẹp mã hay một gã ga lăng nào đó mà quên mất những yêu thương khác. Xin cha hãy dạy con biết cách yêu gia đình, biết cách đánh thức tình yêu đó giữa dòng đời lắm những ngã rẽ này. Xin hãy dạy cho con, xã hội chỉ mang lại cho con ánh hào quang chớp nhoáng, những danh vọng cao sang, những người bạn đồng hành, những mối tình chắp vá mà chỉ có duy nhất một tình yêu được gắn mác “vĩnh hằng” đó chính là tình gia đình.
Xin hãy dạy con biết HÁT
Người ta nói: “Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.” Thì con không muốn mình phải giả tạo như vậy cha à. Nhưng cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có khúc mắc, có hạnh phúc cũng như nỗi đau, làm sao con dám hứa với cha sẽ luôn sống thật với cảm xúc của mình đây. Vậy xin cha hãy dạy cho con hát, để những lúc hạnh phúc vụng về hay nỗi đau khiếm khuyết con sẽ hát để tiếng hát trở thành đại diện hợp pháp của tâm trạng, thành vật cản tuyệt vời của nước mắt và công cụ tốt nhất lấp đi tiếng cười để tiếng hát đó sẽ thay lòng con nói lên tất cả.
Xin hãy dạy con MẠNH MẼ
Con sẽ có những mối tình, sẽ có những lúc hạnh phúc cặp kè cùng tình yêu, nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc tình vỡ, tình tan và lòng vỡ lòng đau. Con gái của cha dù gan lỳ đến đâu cũng sẽ rất khó để cãi lại lý trí, khó để xoa dịu nỗi nhớ, khó để vỗ về con tim và khó để ngăn cản nước mắt. Xin cha hãy dạy con mạnh mẽ, dạy con nghĩ về những điều tốt đẹp, về những bến đỗ bình yên, về một tương lai tươi sáng, về tình đi là tình dĩ vãng mà chỉ có mở lòng mới đón được tình mới… Xin cha hãy chỉ cho con thấy bi lụy vì tình là cái bi lụy ngu ngốc, chết vì tình là cái chết ngu si và gục ngã vì tình là một kẻ yếu đuối. Chỉ như vậy, con gái của cha mới mạnh mẽ hơn nhiều trong từng bước đường đời.
Xin hãy dạy con CÂN BẰNG
Rồi sẽ có một ngày con vì công việc mà quên về thăm mẹ vào một ngày cuối tuần, sẽ có một ngày vì tiệc tùng mà con quên mất ở đâu đó có người ngóng trông cú điện thoại của con, sẽ có một buổi tối vì công văn, giấy tờ mà con quên mất chúc ai đó ngủ ngon làm cho họ trông chờ và có đâu một ngày vì công tác mà con quên về thăm khi mẹ đau ốm… Con thấy nhói lòng khi nghĩ về những điều đó, khi tưởng tượng đến cảnh dòng đời và vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con đi mất, xin cha hãy dạy cho con cách cân bằng thời gian, cách né mình khỏi những vòng xoáy để những yêu thương quanh mình không bị con làm cho tổn thương chỉ bởi cái gọi là “bận”.
Và con cảm ơn cha đã luôn nắm tay con trên những bước đường đời, đỡ con dạy những lúc con vấp ngã và luôn cho con niềm tin vào cuộc sống. Cha à, học phí cho tất cả những bài học ấy, con sẽ chỉ trả lại cho ba hai chữ ƠN ĐỜI. Cha là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho con.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Con có Cha để thể hiện yêu thương.
Nhưng tiếc là yêu thương muộn màng vì Ba kính yêu đã không còn bên con trên những bước đường phía trước nữa rồi
Tạm biệt Ba kính yêu của con! Cầu mong Cha luôn bình an và hãy mang bình an đến cho con nhé!
3.03. Rebecca Ferguson - Teach Me How to Be LovedTuổi thơ con phải học đi, học nói, lớn thêm chút nữa con phải học chữ, học đánh vần rồi thời gian qua đi, con phải học nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với mọi người xung quanh… Rất nhiều điều cần phải học trước khi con bước ra đời và có những bài học, xin cha đừng bao giờ quên, bởi lẽ nếu thiếu đi nó, có thể con gái của cha sẽ vấp ngã mất.
Xin hãy dạy con biết YÊU
Tuổi mới lớn với vô vàn cám dỗ, con sợ mình sẽ dành tình yêu cho một anh chàng đẹp mã hay một gã ga lăng nào đó mà quên mất những yêu thương khác. Xin cha hãy dạy con biết cách yêu gia đình, biết cách đánh thức tình yêu đó giữa dòng đời lắm những ngã rẽ này. Xin hãy dạy cho con, xã hội chỉ mang lại cho con ánh hào quang chớp nhoáng, những danh vọng cao sang, những người bạn đồng hành, những mối tình chắp vá mà chỉ có duy nhất một tình yêu được gắn mác “vĩnh hằng” đó chính là tình gia đình.
Xin hãy dạy con biết HÁT
Người ta nói: “Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.” Thì con không muốn mình phải giả tạo như vậy cha à. Nhưng cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có khúc mắc, có hạnh phúc cũng như nỗi đau, làm sao con dám hứa với cha sẽ luôn sống thật với cảm xúc của mình đây. Vậy xin cha hãy dạy cho con hát, để những lúc hạnh phúc vụng về hay nỗi đau khiếm khuyết con sẽ hát để tiếng hát trở thành đại diện hợp pháp của tâm trạng, thành vật cản tuyệt vời của nước mắt và công cụ tốt nhất lấp đi tiếng cười để tiếng hát đó sẽ thay lòng con nói lên tất cả.
Xin hãy dạy con MẠNH MẼ
Con sẽ có những mối tình, sẽ có những lúc hạnh phúc cặp kè cùng tình yêu, nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc tình vỡ, tình tan và lòng vỡ lòng đau. Con gái của cha dù gan lỳ đến đâu cũng sẽ rất khó để cãi lại lý trí, khó để xoa dịu nỗi nhớ, khó để vỗ về con tim và khó để ngăn cản nước mắt. Xin cha hãy dạy con mạnh mẽ, dạy con nghĩ về những điều tốt đẹp, về những bến đỗ bình yên, về một tương lai tươi sáng, về tình đi là tình dĩ vãng mà chỉ có mở lòng mới đón được tình mới… Xin cha hãy chỉ cho con thấy bi lụy vì tình là cái bi lụy ngu ngốc, chết vì tình là cái chết ngu si và gục ngã vì tình là một kẻ yếu đuối. Chỉ như vậy, con gái của cha mới mạnh mẽ hơn nhiều trong từng bước đường đời.
Xin hãy dạy con CÂN BẰNG
Rồi sẽ có một ngày con vì công việc mà quên về thăm mẹ vào một ngày cuối tuần, sẽ có một ngày vì tiệc tùng mà con quên mất ở đâu đó có người ngóng trông cú điện thoại của con, sẽ có một buổi tối vì công văn, giấy tờ mà con quên mất chúc ai đó ngủ ngon làm cho họ trông chờ và có đâu một ngày vì công tác mà con quên về thăm khi mẹ đau ốm… Con thấy nhói lòng khi nghĩ về những điều đó, khi tưởng tượng đến cảnh dòng đời và vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con đi mất, xin cha hãy dạy cho con cách cân bằng thời gian, cách né mình khỏi những vòng xoáy để những yêu thương quanh mình không bị con làm cho tổn thương chỉ bởi cái gọi là “bận”.
Và con cảm ơn cha đã luôn nắm tay con trên những bước đường đời, đỡ con dạy những lúc con vấp ngã và luôn cho con niềm tin vào cuộc sống. Cha à, học phí cho tất cả những bài học ấy, con sẽ chỉ trả lại cho ba hai chữ ƠN ĐỜI. Cha là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho con.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Con có Cha để thể hiện yêu thương.
Nhưng tiếc là yêu thương muộn màng vì Ba kính yêu đã không còn bên con trên những bước đường phía trước nữa rồi
Tạm biệt Ba kính yêu của con! Cầu mong Cha luôn bình an và hãy mang bình an đến cho con nhé!
ĐÔI KHI TA CÔ ĐƠN, TA CẦN NGƯỜI ĐỂ NÓI CHUYỆN, TA TÌM ĐƯỢC KẺ ĐỒNG HÀNH. TA HÀN HUYÊN VỀ CUỘC SỐNG VỚI NGƯỜI ẤY, CƯỜI ĐÙA VỚI NGƯỜI ẤY. RỒI TA NHẦM TƯỞNG ĐÓ LÀ TÌNH YÊU.
Có đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình. Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…
Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu. Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng "sống chết có nó" ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.
Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.
Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại. Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?
Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!
Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa. Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu. Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.
Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…
4.04. Epik High - It's ColdCó đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình. Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…
Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu. Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng "sống chết có nó" ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.
Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.
Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại. Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?
Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!
Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa. Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu. Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.
Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…
Em hỏi tôi: Sau một tình yêu là gì? Tôi không trả lời mà hỏi lại: Theo em thì là gì?
Em không nhìn tôi nói: Chị không thấy sao, sau tình yêu là nước mắt, là nỗi đau còn rất lâu mới có thể lành được, là sự xa cách ngay cả khi rất gần, là niềm tin cứ vơi dần đi.
Ừ, em vừa mới đi qua một cuộc tình, mọi ngôn từ để an ủi cũng chỉ là ngoa ngôn, sáo rỗng mà thôi. Tôi chỉ muốn nói với em rằng mỗi chúng ta vẫn cần phải đi tiếp, cho dù những vết sẹo hằn lên trong tim, dẫu liền da lâu lâu còn nhức nhối. Bởi cho dù em đứng lại thì cuộc sống này vẫn tiếp tục. Không có em bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng và ngoài kia vẫn hớn hở.
Nếu em đủ kiên nhẫn và lòng dũng cảm để song hành cùng thời gian em sẽ nhận ra sau một tình yêu không chỉ là nước mắt. Mà em còn nhận được nhiều hơn thế. Sau một tình yêu em sẽ học được cách cẩn trọng hơn khi mở lòng ra với mọi người. Em hiểu ra rằng tình yêu không chỉ là cho và nhận những lời yêu có cánh, những lời thề non hẹn biển. Em kiếm tìm những giá trị khác của tình yêu: giản đơn mà bền chặt.
Sau một tình yêu, cuộc đời sẽ cho em người đàn ông khác.
Sau một tình yêu, em khép lòng vì sợ mình lại gặp thêm một người xấu, nhưng rồi em sẽ gặp được một người tốt. Em nhận ra họ bằng trái tim của một người đã đi qua giông bão. Em sẽ cảm ơn cuộc đời khi tìm thấy họ, biết yêu thương và trân trọng họ hơn.
Sau một tình yêu em học được cách ngẩng cao đầu mà sống vì em có quyền làm như vậy. Em yêu thương bản thân mình hơn, và tin vào chính mình. Em tự trồng hoa trong nhà mình để tô đẹp cuộc sống, không trông chờ người khác mang hoa đến. Em nhìn thấy nhiều điều thú vị khác của cuộc sống, nhận ra những giá trị mới của bản thân. Điều mà trước đây em không nhìn ra được. Đến một ngày em nhận ra rằng em có thể làm được, rằng em thật sự mạnh mẽ.
Sau một tình yêu em học được cách tha thứ, bao dung hơn với người khác. Dù là người đã từng gây ra cho em đau khổ. Lòng em sẽ thanh thản, bình yên. Em sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã cố gắng hết mình.
Sau một tình yêu là một cánh cửa khép lại và một cách cửa khác chờ em mở ra. Còn chần chừ gì mà không mở thêm một cánh cửa khác của đời mình?
5.05. Taylor Swift - Safe And SoundEm không nhìn tôi nói: Chị không thấy sao, sau tình yêu là nước mắt, là nỗi đau còn rất lâu mới có thể lành được, là sự xa cách ngay cả khi rất gần, là niềm tin cứ vơi dần đi.
Ừ, em vừa mới đi qua một cuộc tình, mọi ngôn từ để an ủi cũng chỉ là ngoa ngôn, sáo rỗng mà thôi. Tôi chỉ muốn nói với em rằng mỗi chúng ta vẫn cần phải đi tiếp, cho dù những vết sẹo hằn lên trong tim, dẫu liền da lâu lâu còn nhức nhối. Bởi cho dù em đứng lại thì cuộc sống này vẫn tiếp tục. Không có em bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng và ngoài kia vẫn hớn hở.
Nếu em đủ kiên nhẫn và lòng dũng cảm để song hành cùng thời gian em sẽ nhận ra sau một tình yêu không chỉ là nước mắt. Mà em còn nhận được nhiều hơn thế. Sau một tình yêu em sẽ học được cách cẩn trọng hơn khi mở lòng ra với mọi người. Em hiểu ra rằng tình yêu không chỉ là cho và nhận những lời yêu có cánh, những lời thề non hẹn biển. Em kiếm tìm những giá trị khác của tình yêu: giản đơn mà bền chặt.
Sau một tình yêu, cuộc đời sẽ cho em người đàn ông khác.
Sau một tình yêu, em khép lòng vì sợ mình lại gặp thêm một người xấu, nhưng rồi em sẽ gặp được một người tốt. Em nhận ra họ bằng trái tim của một người đã đi qua giông bão. Em sẽ cảm ơn cuộc đời khi tìm thấy họ, biết yêu thương và trân trọng họ hơn.
Sau một tình yêu em học được cách ngẩng cao đầu mà sống vì em có quyền làm như vậy. Em yêu thương bản thân mình hơn, và tin vào chính mình. Em tự trồng hoa trong nhà mình để tô đẹp cuộc sống, không trông chờ người khác mang hoa đến. Em nhìn thấy nhiều điều thú vị khác của cuộc sống, nhận ra những giá trị mới của bản thân. Điều mà trước đây em không nhìn ra được. Đến một ngày em nhận ra rằng em có thể làm được, rằng em thật sự mạnh mẽ.
Sau một tình yêu em học được cách tha thứ, bao dung hơn với người khác. Dù là người đã từng gây ra cho em đau khổ. Lòng em sẽ thanh thản, bình yên. Em sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã cố gắng hết mình.
Sau một tình yêu là một cánh cửa khép lại và một cách cửa khác chờ em mở ra. Còn chần chừ gì mà không mở thêm một cánh cửa khác của đời mình?
Ngày gió! Gió cào ô cửa lớn, gió luồn khe cửa nhỏ. Thổi tung gấu váy em thẹn. Mơn trớn trên những hữu hạn tàn phai! Tôi thích lang thang giữa những ngày tháng như một kẻ chẳng bận tâm đến những rối ren tựa vô vàn sợ len, mà vì vô tình hay hữu ý, cuộc đời răng mắc vào mình. Tôi thích lang thang những mùa gió lộng, giữa đêm khuya, hay mờ sáng.
Tôi thích đặt những bước chân vô định trên những con đường xa lạ mà có thể chẳng có lần thứ 2 quay lại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi lượm lặt vào tim cái hứng khởi như một kẻ sẵn sàng khoác ba lô lên vai đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì để thỏa mãn cái tuổi trẻ cuồng dại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi bắt gặp những xúc cảm đan xen lẫn lộn khiến mình như chẳng phân biệt nổi mình hụt hẫng vì đâu, trầm lặng vì đâu, rối ren vì đâu. Tôi không kỳ vọng một cuộc đời đầy tràn lẽ vui vẻ, hân hoan và nồng nhiệt. Thế nên tôi cho phép mình không sợ hãi, không "chìm" vì bất cứ điều gì. Cuộc sống này rối ren thật đấy. Nhưng tôi hài lòng với một cuộc đời không cam kết.
Thế nên tôi đi. Với niềm tin rằng việc phát triển cuộc đời một con người là điều tốt đẹp nhất, ngay cả khi cuộc đời đó chỉ thuộc về riêng tôi, một mình tôi... Ngày, khi lang thang trong chính giấc mơ của mình tôi bắt gặp một tôi không cười. Ngày, tôi chợt nghĩ người ta thường buồn thương và rơi lệ vì một lẽ dở dang. Nhưng có khi lại sợ hãi một con đường có điểm cuối.
Phố Hà Thành đâu rộng dài mấy nỗi. "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại, để được ướt thêm một lần nữa."
tặng 1 cô gái đặc biệt!
6.06. Take That - Another Crack In My HeartTôi thích đặt những bước chân vô định trên những con đường xa lạ mà có thể chẳng có lần thứ 2 quay lại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi lượm lặt vào tim cái hứng khởi như một kẻ sẵn sàng khoác ba lô lên vai đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì để thỏa mãn cái tuổi trẻ cuồng dại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi bắt gặp những xúc cảm đan xen lẫn lộn khiến mình như chẳng phân biệt nổi mình hụt hẫng vì đâu, trầm lặng vì đâu, rối ren vì đâu. Tôi không kỳ vọng một cuộc đời đầy tràn lẽ vui vẻ, hân hoan và nồng nhiệt. Thế nên tôi cho phép mình không sợ hãi, không "chìm" vì bất cứ điều gì. Cuộc sống này rối ren thật đấy. Nhưng tôi hài lòng với một cuộc đời không cam kết.
Thế nên tôi đi. Với niềm tin rằng việc phát triển cuộc đời một con người là điều tốt đẹp nhất, ngay cả khi cuộc đời đó chỉ thuộc về riêng tôi, một mình tôi... Ngày, khi lang thang trong chính giấc mơ của mình tôi bắt gặp một tôi không cười. Ngày, tôi chợt nghĩ người ta thường buồn thương và rơi lệ vì một lẽ dở dang. Nhưng có khi lại sợ hãi một con đường có điểm cuối.
Phố Hà Thành đâu rộng dài mấy nỗi. "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại, để được ướt thêm một lần nữa."
tặng 1 cô gái đặc biệt!
Quỳnh ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Anh cần một tình yêu thương và một sự tin tưởng ở chính em để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo.
Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải là điều bất biến. Tình yêu vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau, cầm lên được ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết?
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, anh cũng không bắt em thề thốt tiếng yêu đương! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa, vì tình yêu khi đã bước đi không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh cũng đã mở lòng để đón nhận những tín hiệu của tình yêu nhưng anh chẳng tin rằng mình có thể tìm thấy em ở đó. Có lẽ khi người ta quá cô đơn và trống trải nên có người chấp nhận những cuộc dạo chơi, thử nghiệm, vui nhiều đấy nhưng cũng chóng tàn.
Thế nên trong số đó anh vẫn chọn cách cô đơn. Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có nhưng anh là một người luôn chân thật......
Anh chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc ^^!Quỳnh ạ!
7.07. Plain White T's - Hey There DelilahAnh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải là điều bất biến. Tình yêu vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau, cầm lên được ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết?
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, anh cũng không bắt em thề thốt tiếng yêu đương! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa, vì tình yêu khi đã bước đi không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh cũng đã mở lòng để đón nhận những tín hiệu của tình yêu nhưng anh chẳng tin rằng mình có thể tìm thấy em ở đó. Có lẽ khi người ta quá cô đơn và trống trải nên có người chấp nhận những cuộc dạo chơi, thử nghiệm, vui nhiều đấy nhưng cũng chóng tàn.
Thế nên trong số đó anh vẫn chọn cách cô đơn. Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có nhưng anh là một người luôn chân thật......
Anh chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc ^^!Quỳnh ạ!
Này em, cho tôi mua nụ cười của em nhé. Đắt lắm sao, dù đắt mấy tôi vẫn mua. Ôi! Sao em đổi ý không bán nữa, em không bán tôi vẫn lấy đó. Với tôi nó đẹp và trong sáng lắm. Tôi muốn nó mãi hiện hữu trên khuôn mặt của em. Vậy mà cớ sao em mãi u sầu hoài. Tôi nói nhỏ em nghe điều này nhé, mong em hãy lắng nghe tôi. Rằng: ”Người ta nói: khi một người có cái chân đau thì họ chỉ nghĩ về cái chân đau đó. Điều đó có lẽ đúng!
Một người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng.
Một người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng. Nói thật, đấy không phải mạnh mẽ gì, mà chẳng qua đấy là sự kém cỏi,kém cỏi và hèn vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua được và cũng vì thế sinh ra tính tự phụ, bất mãn, nằm đó gặm nhấm nỗi đau. Hèn kém đến nỗi ngay cả tự bản thân cũng không muốn vượt qua, hạn chế mình trong cả suy nghĩ.... Chỉ muốn sống mãi với quá khứ đau buồn, chán chường với hiện tại và bi quan về tương lai....
Hãy để nỗi đau đó vơi đi với quá khứ, với một miền xa xăm nào đó trong thâm tâm. Để thỉnh thoảng đôi khi nhớ sẽ lại có cảm giác nhói đau, nhưng đau để nhớ, đau để tránh, đau để không bao giờ bị đau như vậy và lúc đó hãy mỉm cười không quên lãng vì nó đã là quá khứ. Đối diện với chính bản thân mình, tự hỏi xem thực sự mình muốn gì, rồi từ đó thấy mình cần phải làm gì...Và hãy nhìn xung quanh một chút, có bao người đang nhìn em đấy, họ có thể không giúp được em, nhưng ít nhất họ dạy em cách quan tâm và mở lòng với người khác...Đưa tay đây anh sẽ kéo em đứng dậy nhưng anh sẽ chẳng thể làm được gì khi mà ngay chính bản thân em cũng không muốn được tự đứng lên... Luôn tươi cười em nhé.
8.08. Shane Filan - Beautiful in WhiteMột người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng.
Một người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng. Nói thật, đấy không phải mạnh mẽ gì, mà chẳng qua đấy là sự kém cỏi,kém cỏi và hèn vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua được và cũng vì thế sinh ra tính tự phụ, bất mãn, nằm đó gặm nhấm nỗi đau. Hèn kém đến nỗi ngay cả tự bản thân cũng không muốn vượt qua, hạn chế mình trong cả suy nghĩ.... Chỉ muốn sống mãi với quá khứ đau buồn, chán chường với hiện tại và bi quan về tương lai....
Hãy để nỗi đau đó vơi đi với quá khứ, với một miền xa xăm nào đó trong thâm tâm. Để thỉnh thoảng đôi khi nhớ sẽ lại có cảm giác nhói đau, nhưng đau để nhớ, đau để tránh, đau để không bao giờ bị đau như vậy và lúc đó hãy mỉm cười không quên lãng vì nó đã là quá khứ. Đối diện với chính bản thân mình, tự hỏi xem thực sự mình muốn gì, rồi từ đó thấy mình cần phải làm gì...Và hãy nhìn xung quanh một chút, có bao người đang nhìn em đấy, họ có thể không giúp được em, nhưng ít nhất họ dạy em cách quan tâm và mở lòng với người khác...Đưa tay đây anh sẽ kéo em đứng dậy nhưng anh sẽ chẳng thể làm được gì khi mà ngay chính bản thân em cũng không muốn được tự đứng lên... Luôn tươi cười em nhé.
Một người tìm đến một vị hòa thượng để được giải thoát.
Anh ta nói: "Con không bỏ xuống được một số việc, cũng không bỏ xuống được một số người"
Vị hòa thượng nói: "Không có gì là không bỏ xuống được". "Mà do mình cố tình không bỏ xuống"
Hòa thượng đưa cho anh ta một chén trà, sau đó đổ nước nóng vào chén trà ấy, đổ đến khi nước chảy tràn cả ra ngoài. Người kia bị bỏng, lập tức buông tay ra...
Vị hòa thượng nói: "Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể bỏ xuống. Đau tự nhiên sẽ buông..."
Một chiều tháng 3, tôi đọc được đoạn này trên Facebook một người lạ. Có cảm giác như bị buộc chặt suy nghĩ vào câu cuối cùng suốt một khoảng dài ... Đ a u - t ự - n h i ê n - s ẽ - b u ô n g!
Đâu phải thế, đúng không? Tôi biết nhiều người dù đau, dù mỏi mệt, dù đã chằng chịt những vết xướt trong tim, mà việc buông tay một mối tình vẫn là điều chưa thể! Cuối cùng, điều người ta luyến tiếc, đâu phải là người kia, mà là những tháng ngày ấp ôm nuôi dưỡng tình cảm ấy, những tháng ngày mà kí ức ở đó đã qua một lần và sẽ không bao giờ trở lại. Điều khiến chúng ta còn khắc khoải, là tình cảm, chứ không phải là người ta cảm ...
Người ta vẫn cứ mãi vỗ về nhau: "Quên người đó đi" ... mà sao không một lần bảo với nhau: "Quên tình cảm đó đi". Trong khi quên một tình cảm không phải dễ chịu hơn nhiều so với việc quên một người đã từng quá đỗi quan trọng hay sao. Này, nếu chưa ai nói câu đó với em, thì tôi sẽ là người đầu tiên em nhé.
Em ơi, quên tình cảm đó đi... Em không nhận ra những ảo ảnh ấy đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay em không còn ấm áp, đôi mắt em không còn reo vui, nụ cười em không còn rực rỡ nữa hay sao? Quên đi em nhé. Nắng tháng ba hanh hao ngoài kia, đã đủ khiến tâm trí con người muốn nổ tung ra rồi... Đừng dày vò mình thêm nữa, có ích chi đâu ! Em không thương yêu bản thân mình, thì ai sẽ thương yêu nó?
Em biết không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi, cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng ngày lạc mất nhau...
Trên Face, trên Yahoo, người ta cứ dựa vào nốt trầm mặc của mưa mà viết bao nhiêu điều ướt đẫm. Mưa, muôn đời vẫn là cái cớ để tìm về nội tâm của mình, bình yên và thành thật nhất...
Em vẫn luôn tự hỏi mình câu "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau". Và dĩ nhiên chưa bao giờ em tìm được cho mình một câu trả lời xác thực....
Em, tôi và bao người khác, cứ mãi oằn mình giữa hai chiều quên nhớ.
Tiếng chuông gió bên cửa vang mãi những thanh âm. Thanh âm của nhớ, của quên, của nỗi lòng, của những khát khao được che chở, được bảo bọc, quan tâm... Nhưng là từ một người khác... Đừng mãi nhung nhớ về một người đã cố lãng quên mình, em ơi ! Người đầu tiên phải yêu thương em, là chính bản thân em, chứ không một ai khác. Em có thể chưa buông lơi cuộc tình đã quá đỗi xa xăm, nhưng đừng mãi ôm ấp những ảo ảnh riêng mình, cũng đừng tự gieo trong lòng mình những mộng mị vô ích nữa ...
Em có đọc được ở đâu đó lời nhắn nhủ này hay chưa? "Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn. Sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu..." Và em hãy tin thế... Vì chẳng ai đánh thuế một niềm tin, nên hãy tin, phía cuối con đường, em sẽ bình yên ...
Chiều, vắng ngắt. Những bản tình ca réo rắc có thể nhắc em về miền nhớ chông chênh. Nhưng rồi từ đó mà đứng lên, cố quên đi một chuyện tình và làm mới mình bằng những yêu thương khác...
Mạnh mẽ lên em, đừng để những vết thương khiến tâm hồn mình mục rửa, cằn cỗi và hoang tàn...
Sớm mai nhìn vào gương rồi tự tặng cho mình một nụ cười, em nhé. Em, tôi và bao người, còn nợ đời một lời cảm ơn... cho những sớm mai tỉnh giấc, thấy yêu thương gia đình, bè bạn, vẫn luôn đong đầy trọn vẹn !
P/s : Viết cho chính bản thân mình, và cho những ai vẫn đang hoang hoải bao nỗi niềm, như "em" !
Anh ta nói: "Con không bỏ xuống được một số việc, cũng không bỏ xuống được một số người"
Vị hòa thượng nói: "Không có gì là không bỏ xuống được". "Mà do mình cố tình không bỏ xuống"
Hòa thượng đưa cho anh ta một chén trà, sau đó đổ nước nóng vào chén trà ấy, đổ đến khi nước chảy tràn cả ra ngoài. Người kia bị bỏng, lập tức buông tay ra...
Vị hòa thượng nói: "Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể bỏ xuống. Đau tự nhiên sẽ buông..."
Một chiều tháng 3, tôi đọc được đoạn này trên Facebook một người lạ. Có cảm giác như bị buộc chặt suy nghĩ vào câu cuối cùng suốt một khoảng dài ... Đ a u - t ự - n h i ê n - s ẽ - b u ô n g!
Đâu phải thế, đúng không? Tôi biết nhiều người dù đau, dù mỏi mệt, dù đã chằng chịt những vết xướt trong tim, mà việc buông tay một mối tình vẫn là điều chưa thể! Cuối cùng, điều người ta luyến tiếc, đâu phải là người kia, mà là những tháng ngày ấp ôm nuôi dưỡng tình cảm ấy, những tháng ngày mà kí ức ở đó đã qua một lần và sẽ không bao giờ trở lại. Điều khiến chúng ta còn khắc khoải, là tình cảm, chứ không phải là người ta cảm ...
Người ta vẫn cứ mãi vỗ về nhau: "Quên người đó đi" ... mà sao không một lần bảo với nhau: "Quên tình cảm đó đi". Trong khi quên một tình cảm không phải dễ chịu hơn nhiều so với việc quên một người đã từng quá đỗi quan trọng hay sao. Này, nếu chưa ai nói câu đó với em, thì tôi sẽ là người đầu tiên em nhé.
Em ơi, quên tình cảm đó đi... Em không nhận ra những ảo ảnh ấy đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay em không còn ấm áp, đôi mắt em không còn reo vui, nụ cười em không còn rực rỡ nữa hay sao? Quên đi em nhé. Nắng tháng ba hanh hao ngoài kia, đã đủ khiến tâm trí con người muốn nổ tung ra rồi... Đừng dày vò mình thêm nữa, có ích chi đâu ! Em không thương yêu bản thân mình, thì ai sẽ thương yêu nó?
Em biết không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi, cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng ngày lạc mất nhau...
Trên Face, trên Yahoo, người ta cứ dựa vào nốt trầm mặc của mưa mà viết bao nhiêu điều ướt đẫm. Mưa, muôn đời vẫn là cái cớ để tìm về nội tâm của mình, bình yên và thành thật nhất...
Em vẫn luôn tự hỏi mình câu "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau". Và dĩ nhiên chưa bao giờ em tìm được cho mình một câu trả lời xác thực....
Em, tôi và bao người khác, cứ mãi oằn mình giữa hai chiều quên nhớ.
Tiếng chuông gió bên cửa vang mãi những thanh âm. Thanh âm của nhớ, của quên, của nỗi lòng, của những khát khao được che chở, được bảo bọc, quan tâm... Nhưng là từ một người khác... Đừng mãi nhung nhớ về một người đã cố lãng quên mình, em ơi ! Người đầu tiên phải yêu thương em, là chính bản thân em, chứ không một ai khác. Em có thể chưa buông lơi cuộc tình đã quá đỗi xa xăm, nhưng đừng mãi ôm ấp những ảo ảnh riêng mình, cũng đừng tự gieo trong lòng mình những mộng mị vô ích nữa ...
Em có đọc được ở đâu đó lời nhắn nhủ này hay chưa? "Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn. Sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu..." Và em hãy tin thế... Vì chẳng ai đánh thuế một niềm tin, nên hãy tin, phía cuối con đường, em sẽ bình yên ...
Chiều, vắng ngắt. Những bản tình ca réo rắc có thể nhắc em về miền nhớ chông chênh. Nhưng rồi từ đó mà đứng lên, cố quên đi một chuyện tình và làm mới mình bằng những yêu thương khác...
Mạnh mẽ lên em, đừng để những vết thương khiến tâm hồn mình mục rửa, cằn cỗi và hoang tàn...
Sớm mai nhìn vào gương rồi tự tặng cho mình một nụ cười, em nhé. Em, tôi và bao người, còn nợ đời một lời cảm ơn... cho những sớm mai tỉnh giấc, thấy yêu thương gia đình, bè bạn, vẫn luôn đong đầy trọn vẹn !
P/s : Viết cho chính bản thân mình, và cho những ai vẫn đang hoang hoải bao nỗi niềm, như "em" !
Nga vu says
Cám ơn QnS nhé! Mỗi khi nghe chương trình la lòng mình bình yên trở lại…