This is a modal window.
- Tự sự yêu
- Đến bao giờ người mới thôi thương nhớ
- Nỗi nhớ cứ vỡ òa
- Nguyện cầu bình yên trở lại
- Rồi em sẽ quên.
“…khi ai đó buông tay bạn ra và chẳng bao giờ trở lại, bạn sẽ rất đau, rất nhớ, cảm thấy mình bị tổn thương. Nhưng rồi, chắc chắn chuyện gì cũng sẽ qua. Khi ta vượt qua được nỗi đau của chính mình, ta sẽ thấy mình can đảm hơn, và yêu hơn cuộc sống mà ta đang sống… ” BTV:Vịt Smile|MC chính: Happy|KTV: Happy|Thực hiện:Thợ Vườn|Vườn Thơ số 11/2013
Các bài thơ được sử dụng trong chương trình:
Track 1: Nỗi buồn của đêm – Trình bày: Lá Nhỏ
Track 2: Giọt nước mắt – Trình bày: Duck
Track 3: Mãi rồi mình cứ thế này sao Trình bày: Danko
Track 4: Ngỡ như bình yên – Trình bày: Lá Nhỏ
Track 5: Bình yên – Trình bày: Happy
—-
Trach 01
Bài thơ: Nỗi buồn của đêm
Tác giả: Vũ Quỳnh Hương
Trình bày: Thợ Vườn – Lá Nhỏ
Em gái em bảo hôm nay hoa lan thơm nhiều lắm
Hà Nội “nhỏ như bàn tay con gái”
Mà sao em đi mãi
Vẫn chẳng thể nhìn được anh.
Có những điều quá đỗi mong manh
Có những điều không thể không nói dối
Có nghĩa gì đâu khi không ai có lỗi
Hà Nội nhỏ như hai tiếng người quen
Đầu này thành phố có một người thức trắng đêm
Em chong đèn chờ hoa ra nụ
Chờ đến tận khi hoa tàn úa
Vẫn không thể cảm nhận được mùi hương…
Có những giản đơn quá đỗi bình thường
Mà sao em không chạm tay với được
Trái tim trầy xước…
Đã bao giờ anh muốn hiểu đâu…
Chưa một lần là của riêng nhau
Anh vẫn thế trước giờ vẫn thế
Chỉ có em khờ khạo rơi lệ
Cho một người chưa quen…
Chưa có, dù nhỏ nhoi, một chút êm đềm
Em tự thêu dệt nên tấm thảm màu cổ tích
Những ái ân trong màn đêm tĩnh mịch
Tiếng dế ngân trong cỏ ướt sương sa…
Khi bóng dáng anh còn quá đỗi nhạt nhòa
Em đã nghĩ đến một tình yêu rất thực
Những điều giản đơn nhiều khi là quá sức
Mong manh…
Biết chẳng bao giờ em là của riêng anh
Hà Nội khạo khờ như bàn tay con gái
Tiếng dế ngân trong đêm còn mãi
Em nhốt khạo khờ là của riêng em…
Chỉ có mình em và nỗi buồn của đêm
Giờ này hẳn là anh không còn thức…
—-
Trach 02
Bài thơ: Giọt nước mắt
Tác giả: Nguyễn Phong Việt
Trình bày: Thợ Vườn – Duck
Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng
khi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biển
là khi những giọt nước mắt
rơi…
Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài
dâng từ trái tim lên khóe mắt
cả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắc
để rồi cúi đầu và khóc
vì không thể làm gì hơn!
Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình hình dáng của sự cô đơn
lăn từ khóe mắt qua cánh mũi
như một vệt dài của sướng vui và buồn tủi
như một giọt sương rơi vào khuya tối
cảm giác của nghẹn ngào không nói
sâu đến vô cùng…
Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một mũi tên
sượt vào bờ môi mặn chát
có lần nuốt vào trong mặc trái tim bỏng rát
có lần cắn răng để trôi qua suốt chiều dài gương mặt
để chứng kiến hết những vỡ òa…
Những giọt nước mắt có thể nào đại diện hết cho những ước mơ
cho người cần một tình yêu quay trở lại…
cho người cần thứ tha những lầm lỗi…
cho người cần đợi chờ cả đời chỉ để nói một câu nói…
cho người cần vứt bỏ hết ngày hôm qua vào vũng tối…
sớm mai thức dậy trong buổi bình minh!
Không ai biết trước được lúc nào trong tim sẽ cạn khô hết những yêu thương?
những giọt nước mắt khi nào sẽ ngừng chảy?
những người với người trói buộc nhau vì tất cả (ngoại trừ tình yêu) thế gian muốn nhìn thấy?
những người muốn sống mà không thể sống như một ngọn nến cháy
cả đời không một lần thắp lên?…
Những giọt nước mắt
trong mỗi con người
luôn sống với cảm giác đau đớn vì cần được lãng quên!
—-
Track 03:
Bài thơ: Mãi thế rồi mình cứ thế này sao?
Tác giả: Vũ Quỳnh Hương
Trình bày: Thợ Vườn – Danko
Em chẳng tin rằng ngoài kia tuyết sẽ rơi
Dù mùa đông có lạnh lùng đến mấy
Miền nhiệt đới ngàn năm nay vẫn vậy
Sẽ chẳng có đâu – một khoảnh khắc diệu kỳ
…
Cuộc đời mà! Ai chẳng nếm chia ly
Biết rằng đớn đau là ngày sau hội ngộ
Biển hiền hoà chất chứa nhiều bão tố
Mỗi im lặng ẩn giấu một rời xa…
…
Đừng để em phải đi! Đừng buông tay em ra!
Thật lòng em – Em yêu Anh – thật đấy!
Sao anh mãi hoài vờ như không thấy?
Để em ru mình quên cả ngày qua…
Để đêm đêm nỗi nhớ cứ vỡ oà
Mỗi lần mưa rơi em nghe lòng se thắt
Những nhớ thương tháng năm cứ cóp nhặt
Lúc hoang hoải rồi, chỉ muốn gọi: Anh ơi!
…
Tiếc chi em… thưa với em một lời!
Dù chỉ là một chữ thôi – rất cộc!
Chẳng có dịu dàng đâu… một chữ mà nhẹ bỗng
… không cả quá khứ
hiện tại
… và tương lai…
…
Nói với anh rằng sau đêm là ban mai
Nói với anh tim em nuôi niềm hy vọng
Em biết làm sao khi trong em là cả một miền trống rỗng
Miên man buồn
… và tái tê xa…
…
Mỗi lần ngoảnh mặt là lại hết một ngày qua
Tóc em mềm buông lững lờ trên vai áo
Sợi tơ vương chỉ làm thêm nhộn nhạo
Không có hơi ấm tay anh chạm vào…
…
Mãi rồi mình cứ như thế này sao?
Thôi ngủ đi anh yêu!
… mai là một ngày mới!
Dù thế nào em cũng sẽ quay lưng bước vội
Để anh khỏi nghĩ suy hay dằn vặt chuyện mình…
…
Hết đêm rồi… lại là mỗi bình minh…
Mây mùa đông giấu ngàn sao lẩn khuất
Mưa mùa đông – giá buốt là có thật
Tuyết trong mơ em đã giăng trắng tự bao giờ
…
Nhiệt đới gió mùa cũng chẳng có tuyết đâu
Cũng như sao băng đâu giữ điều kỳ diệu
Em miết ngón tay lên ký ức xiêu vẹo
Mãi thế rồi mình cứ thế này sao?
—-
Track 04
Bài thơ: Ngỡ Như Bình Yên
Tác giả: Bình Nguyên Trang
Trình bày: Thợ Vườn – Lá Nhỏ
Bình yên ngày em xa anh
Gió thổi hút triền cát lỏng
Cái vẫy tay hoà vào sóng
Miên man chờ đợi quên rồi
Và em không khóc đấy thôi
Dửng dưng như là xa lạ
Những lời chúc dài nghiêng ngả
Níu nhau tìm chút chân thành
Thế rồi phía ấy là anh
Tình yêu hoá thành ký ức
Ngọt ngào xưa giờ bỗng lạnh
Nhớ nhau chỉ để tiếc thầm
Thế rồi em cũng sẽ quên
Ném anh về xa xôi lắm
Buồn rơi tận cùng sâu thẳm
Tưởng rằng chốn ấy bình yên
Và thương ngày ta chia tay
Buồn vui đuổi tìm ta mãi
Nguyện cầu bình yên trở lại
Nghe tim tựa sóng cồn cào
Bài thơ “ Ngỡ như bình yên” mà các bạn vừa lắng nghe là sáng tác của nữ thi sĩ Bình Nguyên
Trang, một cái tên rất quen thuộc của Vườn thơ.
Và thương ngày ta chia tay
Buồn vui đuổi tìm ta mãi
Nguyện cầu bình yên trở lại
Nghe tim tựa sóng cồn cào
Ngày hai con người bảo rẳng sẽ cố gắng ngừng yêu, cũng sẽ là ngày mà hai con người ấy
không bao giờ có thể thôi nhớ.
—-
Track 05
Bài thơ: Bình yên…
Tác giả: <chưa biết>
Trình bày: Thợ Vườn – Happy
Và mọi con thuyền đều đến buổi buông neo
Xin gấp lại cánh buồm nhờ bóng đêm che chở
Gỡ tấm áo choàng thi ca khỏi nỗi buồn nhỏ bé
Trái tim em đậu xuống cát hết ưu phiền
Thì có khác gì đâu giữa tất cả và em
Định mệnh như một kẻ tinh ranh gỡ dần từng múi chỉ
Để những tín điều thiêm thiếp ngủ quên trên tấm ga trải giường sạch sẽ
Có thể nào đó chẳng phải bình yên?
Bờ bãi đã qua rồi em sẽ quên
Em bình thản buông neo như tiếng thở dài trong đêm vừa phóng thích
Nhớ thương không được quyền đỏng đảnh
Đêm xun xoe luận tội những yên lành
Anh đừng lo,
nếu chẳng ngủ yên,
cánh buồm em cũng chỉ thức dậy trong lặng im
Trả lời