Anh học giỏi và có nhiều tài lẻ, luôn nổi bật.
Nó – một đứa con gái yếu đuối, luôn tự ti về bản thân.
Lớp 7, nó nhìn thấy anh lần đầu tiên…
Lớp 10, nó được nhìn anh nhiều hơn…
Lớp 11, nó luôn trông ra sân trường mỗi khi lớp anh học thể dục. Ngắm anh từ xa với nó là cả một niềm vui. Nhận được tin nhắn của anh, nó cười vui suốt cả ngày.
Lặng lẽ thích anh… âm thầm, giấu giếm… Nó muốn nói ra tất cả, nhưng vì một điều…
Anh đã có bạn gái, và cô ấy học cùng lớp nó. Cô ấy giỏi giang, xinh đẹp…
Nó sợ mọi người biết, sợ cô ấy biết… và cả sợ anh biết nữa…
Đã có lúc nó muốn 2 người chia tay, nhưng có 1 điều với nó quan trọng hơn, chỉ cần anh được hạnh phúc…
Gần ngày anh ra trường, nó đã quyết tâm nói với anh mọi điều… Gia đình có chuyện, nó nghỉ học 1 tuần.
Lễ tổng kết, trên sân trường, nó đứng sau anh, đã cố với tay gọi anh, nhưng sao không thể… Cứ như 1 đám bọt biển trong câu chuyện của Andersen vậy, vô hình và bất lực…
Lớp 12, một chàng trai nói với nó rằng anh yêu nó. Nó nhận ra rằng chưa bao giờ nó quên anh cả… trái tim nó không thể chấp nhận 1 người khác. Nó đã khóc, lần đầu tiên nó khóc vì… anh.
Ngày cuối cùng của những năm tháng học trò… nó tự hứa với lòng mình: “Hãy để bóng hình anh mãi trên sân trường…”
Đỗ đại học, nhập ngũ… Cuộc sống trong quân ngũ đã không thể làm nó ngừng nghĩ về anh. Nó chờ thư anh, nhưng không có… Nó buồn, tự nhủ với mình: anh quên nó mất rồi…
Anh đâu biết, tuần nào nó cũng viết thư cho anh, 2 trang giấy đầy kín mặt chữ, nó kể chuyện nó đã biết cầm cuốc, biết trồng rau… Những bức thư ấy nó không dám gửi, vì sợ anh không trả lời, nó sẽ càng buồn hơn.
Anh gặp nó, và tặng nó 1 chiếc khăn nhân ngày sinh nhật… Lúc ấy trái tim nó như vỡ vụn ra vì vui sướng.
Kết thúc đợt huấn luyện, nó về Hà Nội, được gần anh hơn…
Một vài người theo đuổi nó, đã có lúc nó yếu lòng, phân vân… Nó hỏi anh nếu nó nói với anh là nó yêu anh thì sao… Câu trả lời của anh như vết cắt vào trái tim nó. Nó nhận ra trái tim mình đã hướng về đâu…
Những cuộc nói chuyện của anh và nó thưa dần, dường như cả 2 đã bận rộn hơn…
Rồi 1 ngày mùa đông, quàng khăn anh tặng… Nó nhận ra mình đã hết yêu anh tự bao giờ… Thời gian đã mang anh đi xa trái tim nó…
Nó mong anh đọc được những dòng này, để hiểu hơn về 1 người đã từng yêu anh, nhưng có lẽ anh sẽ không đọc được… Cũng có sao khi nó viết ra cho chính mình và trái tim nhỏ bé của nó!!!
chang_trai_mtv says
có ai bóc tem chưa nhỉ ;))
chang_trai_mtv says
:)).công nhận giọng bác alex cũng đặc biệt thật
nauda1001 says
Em thích những dòng tâm sự này quá!
childevil says
Anh Alex!
nami.k says
Mình hiểu được cảm giác của bạn gái. Vì mình cũng là đã để lại 1 tình yêu…