Anh…
Hãy nói với em rằng Anh đang nghe Thụy Vũ hát khi đọc entry này, hãy nói với em rằng Anh cũng đang miên man với những cảm xúc đầu ngày, bình yên và mong nhớ. Hãy nói với em, Anh nhé!…
Anh…
Cũng không biết là em sẽ viết gì cho Anh cả, em chỉ thích gọi Anh… thế thôi, giá như em có thể gọi như thế, mãi mãi, với giọng nũng nịu và ngọt ngào…
Anh biết vì sao em gọi Anh là cơn mưa tháng sáu không? Ngốc thật, lòng vẫn còn cảm giác khó tả khi em chờ Anh trước cổng cơ quan, khi em nhắn cho Anh tin nhắn bảo trời mưa to lắm Anh đừng sang, khi em nhìn thấy Anh từ xa, em thích lắm, nhìn Anh lúc đó thật đáng yêu. Em hỏi “Có ướt không Anh?”, Anh đã cười nhẹ nhàng lắm “chỉ sơ sơ”. Rồi Anh em mình đi, giữa cơn mưa Sài Gòn tháng sáu, bây giờ em vẫn cứ miên man nghĩ phải chi hôm ấy Anh là người yêu của em, em sẽ nhẹ nhàng vòng tay từ phía sau lưng, ôm Anh thật chặt để gió, để mưa, để tất cả chẳng còn nghĩa lý gì… Vì chắc em trẻ con mà lại hay suy nghĩ nhiều thôi, đúng không Anh?…
Anh…
Tuần vừa qua, em kiệt sức lắm, cứ khóc và thấy mình càng lúc càng yếu đuối, em không muốn làm gì hết, ngoài việc ngồi nghe nhạc và post link lên fb, em cứ nghĩ chẳng có gì, Anh cũng không biết đâu, thế mà Anh vẫn đọc được, Anh nhạy cảm và suy nghĩ nhiều nữa… Anh đã giúp em yêu đời trở lại, chỉ bằng một tin nhắn qua YM thôi, Anh biết không?
Anh có biết dạo này tên Anh xuất hiện với tần suất càng lúc càng dày đặc trong những câu chuyện của em? Anh có biết tối nào em cũng mong nhận được những dòng tin nhắn của Anh? Anh có biết em cảm thấy thế nào khi mỗi lần qua facebook của Anh, thấy ai đó gởi cho Anh một câu nói thân mật, em lại ghen không? Em giận dỗi, dù em biết nó vu vơ quá đỗi… Chúng ta đâu có là gì của nhau, ngoài những người bạn bình thường, đúng không Anh?
Anh…
Em đã quen với những dòng tin nhắn, đã quen với cách tự mỉm cười mỗi lúc nói chuyện với Anh, đã quen với những bận rộn trong lòng mỗi khi nghĩ về Anh, đã quen với mỗi sáng thức dậy nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon Anh gởi từ tối hôm trước. Em thấy bình yên lắm. Dạo này em thấy mình trẻ con hơn chứ không trưởng thành nữa, vì quen Anh. Em hay thế lắm…
Anh…
Chỉ là cảm giác của em dành cho Anh thôi, đừng suy nghĩ nhiều về nó, Anh nhé… Em chỉ muốn Anh cười và bảo rằng em ngốc khi Anh đọc được entry này thôi. Hứa với em, Anh nhé…
Trả lời