Chia tay chẳng có gì là ghê gớm cả. Người ta vẫn bảo khi cánh cửa hạnh phúc này khép lại thì đồng thời sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Nhưng đến bao giờ thì người ta tìm được cánh cửa dẫn mình đến với hạnh phúc thực sự? Không lẽ ta cứ phải mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác để tìm kiếm rồi mỗi lần đi qua một cánh cửa lại tự để lại trong lòng mình một vết thương?
Đêm qua em thức trắng. Thức một đêm mới biết đêm dài vô tận. 00h32’, mất điện. Nhìn ra cửa sổ, màn đêm đã giăng đầy, phủ kín 1 màu đen kịt lên cả mái nhà,lên đường đi,màn đêm len lỏi vào từng ngóc ngách, ùa vào gian phòng bé nhỏ. Cả lòng em cũng bị màn đêm đen kịt kia xô đẩy chen chúc ùa vào.Lòng nặng trĩu.
Em biết, em đang nghĩ về anh. Không hiểu sao mỗi lần nghĩ về anh lòng em lại sâu thăm thẳm như bầu trời đêm mênh mông kia vậy. Bước ra khỏi phòng. Em cố gắng tìm kiếm, hy vọng tìm thấy 1 ngôi sao bé nhỏ để thấy lòng mình không cô đơn. Nhưng, cô đơn thật đấy! Màn đêm đã choán ngập hết thảy vũ trụ trước mắt em, nuốt chửng cả những ngôi sao xa bé nhỏ. Em chợt nhận ra mình như đang đứng trước 1 sa mạc ngập đầy bóng tối. Bé nhỏ, lạc lõng và cô đơn đến tột cùng. Buồn..! từ sâu thẳm đáy lòng, những tiếng nấc lại bắt đầu nghẹn ngào. Anh à, em không muốn khóc, bởi càng khóc em chỉ thấy mình càng yếu đuối hơn mà thôi. Em đã cố giữ không để cảnh vật phía trước nhòa đi vì nước mắt… Trời âm u quá! Mưa bắt đầu rơi. Hạt mưa mềm và nhỏ xíu cứ thong thả, thong thả rơi như xóa dần đi những kí ức bụi bặm, mờ mịt phủ lên vạn vật. Nhưng sao mưa không thể len lỏi vào tận sâu thẳm đáy lòng em mà xóa nhòa đi mọi kí ức về anh? Mưa không thể xóa đi hình ảnh của anh trong em. Giá mà mưa có thể làm được điều đó. Anh đã khác đi thật nhiều…
Anh đã đến với em hệt như 1 cơn gió. Gió thoáng qua. Gió chợt đến rồi chợt đi. Gió đến.. Lúc đến thì hồ hởi, hăng say, cố gắng để được ở bên em, được quan tâm và được vuốt ve mái tóc mềm của em, rồi chẳng mấy chốc gió lại kéo đi. Anh cũng vậy. Anh đến như 1 cơn gió, thoáng qua nhanh như 1 giấc mơ! Anh đến với tình yêu chân thành. Em hiểu thứ tình cảm ấy, mộc mạc và chân thành lắm. Anh quan tâm em, ở bên em mỗi lúc em buồn vui, giành thật nhiều yêu thương từ anh, từ cuộc sống này trao tặng cho em. Rồi anh có được niềm tin và yêu thương của em. Phải chăng cũng chính vì vậy mà anh bắt đầu thờ ơ với mỗi tin nhắn của em, thờ ơ với những buổi chiều, buổi tối cuối tuần hẹn nó, rồi lỡ hẹn, để rồi đi chơi,vui vẻ với bạn bè. Anh đã quên cái cảm giác hồi hộp mỗi lúc đọc tin nhắn của em. Đã quên cái cảm giác bồn chồn lo lắng mỗi khi gửi tin nhắn đi mà không nhận được hồi âm từ em. Đã quên cảm giác hạnh phúc mỗi khi dọn dẹp mớ công việc bộn bề, lôi ra từ xó xỉnh bừa bộn công việc 1 mẩu thời gian nhỏ xíu quí báu rảnh rỗi để được đi dạo với em. Anh đã không còn nhớ cảm giác bình yên khi đứng trước biển ngắm bình minh, mặt trời nhô lên đỏ rực,nhuộm hồng cả mặt biển mênh mông đến bất tận. Bình minh-thời khắc gõ cửa 1 ngày mới,mở đầu những niềm vui,hạnh phúc đối với những ai đang yêu,đẩy lùi những đau thương và phiền muộn vào quá khứ đối với những ai vừa trải qua mất mát. Giữa lúc bắt đầu ngày mới đó, anh nhẹ hôn lên mái tóc em và bảo sẽ mãi bên em,che chở cho em… Gió! Lướt nhẹ qua. Có lẽ gió đã vô tình cuốn đi những lời hứa của anh. Để bây giờ anh quên đi tất cả, để anh không còn muốn được che chở suốt cuộc đời em nữa… Mưa tạnh hẳn rồi. Trời vẫn tối đen. Gió lành lạnh. Gió ùa vào phòng rồi lại biến mất. Căn phòng lại trở nên trống trải… Gió đi rồi. Anh cũng đã xa nó thật rồi…”
Em viết những dòng này gửi anh từ 2 năm về trước – ngày mình chia tay nhau… nhưng đến giờ đọc lại vẫn xúc động như ngày ấy. Hà Nội vào thu, hương hoa sữa nồng nàn làm em càng nhớ anh, nhớ những buổi chiều thong dong chạy xe trên phố, nhớ những cái nắm tay nhẹ như gió thoảng, nhớ cái cảm xúc bồi hồi khi trái tim lạc lối vào tình yêu… Anh à, bỗng dưng em nhớ anh quá.. Đã nhiều lần em tự nhủ lòng mình phải cố quên anh. Nhưng thế mới biết để quên được một người thật khó. Kí ức tràn về, hiện hữu ngay trước mặt ta nhưng đưa tay ra liệu có với được không? Anh trong em giờ đã là hoài niệm…Hãy cứ là những kỷ niệm ngọt ngào thức tỉnh hồi ức em mỗi độ thu sang anh nhé…
Trả lời