Họ ..đã từng rất xa lạ..
Họ..2 con người phức tạp..rất rất phức tạp..
Có thể..cô gái đi 1 quãng đường nhanh hơn chàng trai..mà cũng có thể chàng trai đi 1 quãng đường bằng với cô gái..để rồi họ gặp nhau ..ở 1 thời điểm..và..họ đến với nhau. Như 1 nhát cắt chéo của chặng đường.
Tình yêu ..mà cũng không thể gọi như thế. Tình bạn..cũng ko thể. Vậy ta có thể gọi tên là gì khi tình cảm của họ ở giữa 2 khoảng cách này?
Cô gái yêu màu hồng. Mơ mộng. Bay bổng…
Anh yêu màu đỏ. Rực rỡ. Mạnh mẽ. Quyết đoán.
Cô không phải tuýp người anh thích.
Mà anh cũng chả phải tuýp người của cô.
[Anh muốn quen 1 người bạn gái có ngoại hình tương đối xinh xắn, kiểu tóc đen truyền thống . Hiền lành.Ngọt ngào..và có chút trẻ con, vô tâm , vô tư như anh vậy.
Còn Cô thì lại muốn quen 1 anh chàng đeo mắt kính cận, cao ráo, răng khểnh với nụ cười tỏa nắng.Vui vẻ. Sống tình cảm và là chỗ dựa cho cô mỗi khi mỏi mệt.]
Tiêu chuẩn đã khác, mà cả cái cách họ làm quen..thích nhau..rồi sắp yêu nhau cũng khác người y như tình cảm rắc rối của họ vậy..
Học với nhau 1 năm, biết mặt nhưng không thèm nói chuyện. 2 bên ra sức chảnh. Thi gan với nhau. Rồi đùng 1 cái..2 người cùng để ý nhau..tại 1 thời khắc..cùng 1 hoàn cảnh..thế là YRMLÔTT ..
Cô yêu lắm mỗi lần ở xa nhìn thấy anh đang sải bước tới gần. Ba lô khoác lệch. Sơ mi – Quần jean- Giày trắng.Nhìn anh lúc ấy toát lên nét gì đó trưởng thành và già dặn hơn so với lứa tuổi.Cô thấy ở anh 1 chút lịch lãm xen lẫn tự hào..nhưng đặc biệt hơn cả là cảm giác an toàn , thứ cảm giác quá đỗi bình yên khiến cho lòng cô dịu lại trước những khó khăn của cuộc sống xa nhà.Chỉ ngắm nhìn từ xa thôi, cô cũng thấy nhẹ nhàng đến lạ.
Cô yêu lắm phút 2 đứa ngồi kề bên. Cô lén nhìn khi anh làm việc. Khuôn mặt nghiêng đẹp tới từng cen-ti-mét..Đôi mắt nheo lại..sống mũi cao chạy thẳng..đôi môi mấp máy đang dò bài..cô sẽ không quên..và càng không thể quên giây phút bị bắt gặp đang say sưa ngắm nhìn lúc ấy..giật mình..cô bối rối..ngượng ngùng..rồi bất ngờ nhoài người ra thơm 1 cái thật nhẹ lên má anh để chữa cháy..hạnh phúc là những điều thật nhỏ.
Cô yêu lắm những lần xa nhau..nỗi nhớ lại dâng lên cồn cào..1 bài hát chợt vang lên thôi cũng có thể khiến cô bật khóc ** Xa là mong nhớ, em chợt nhận ra, anh là tình yêu của em – Và con tim mơ ước, bên anh suốt đời, cùng đi hết những giận hờn **..
Cô mong lắm những tin nhắn đến muộn…1h sáng, có khi là cả lúc 3h..máy rung..cô với lấy cái điện thoại ở bàn trang điểm ngay sát đầu giường..cô mỉm cười về 1 thứ tình cảm đơn giản và vô cùng mộc mạc . * Anh nhớ em, ngủ ngoan nhé * hay có khi là quá đỗi trẻ con, cái kiểu bắt chước các nhỏ tuổi teen bây giờ * Ngủ ngon nhé vợ, đừng sợ, vì chồng luôn ở bên cạnh vợ đây, hihi*..Đó, chỉ ngắn như thế thôi, cũng khiến cho tâm trạng của cô được nâng lên ở 1 cấp độ mới, cô có thể hát hò và tự cười 1 mình cả ngày mà ko thấy chán. Kì diệu.
Cô thương lắm. mỗi khi biết tin trời đang mưa lớn,trận giông kéo dài trong chiều tối khiến cho cả thành phố đều ngập. Cô thấy lo lắng và bồn chồn vì cái tính bất cẩn của anh..cô sợ sẽ xảy ra chuyện như đợt mưa của năm ngoái, bánh xe tiếp đường ko tốt, anh bị tai nạn..1 bên xương bả vai vẫn còn đau tới tận bây giờ.Thương cả công việc gấp đôi, áp lực cũng thế mà nhân lên khiến cho anh trở nên mệt mỏi và có thể đổ bệnh bất cứ khi nào. Cô muốn chia sẻ, cô muốn gánh vác bớt 1 phần nhỏ thôi, nhưng lại ngập ngừng không nói..vì anh bản lĩnh và tự tin khả năng của anh có thể làm tốt hết mọi việc.
Cô là 1 người con gái vô cùng đặc biệt. Anh không biết và càng không thể diễn đạt được điều đặc biệt ấy. Cô không hề giống với bất cứ người con gái nào anh đã từng yêu trước đây. Bề ngoài cô yếu đuối khiến cho anh muốn bao bọc che chở, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại mạnh mẽ và vô cùng cá tính. Ở bên cạnh cô, anh thấy được là chính mình. Anh có thể mặc sức kể đủ mọi chuyện mà không lo sợ cô sẽ ghen tuông vô cớ, anh có thể sẻ chia mọi suy nghĩ về các mối quan hệ phức tạp đang khiến anh đau đầu khổ sở…cô ở đó, lặng yên lắng nghe..cô sẽ mỉm cười,chỉ nụ cười ấy thôi đã khiến tim anh bớt loạn nhịp. Cô đơn giản mọi chuyện và tháo gỡ từng nút thắt phức tạp. Mọi thứ lại trở về nguyên vị trí của nó. Không xáo trộn.
Anh ấn tượng lắm cách cô trả lời anh trong 1 lần trò chuyện.Anh nói anh muốn cô phải ngoan, như thế anh mới yêu thương cô nhiều được. Anh nghĩ tới câu trả lời, sẽ lại như những ng con gái khác, cô sẽ hứa nọ hứa kia rồi nhõng nhẽo, sát lại anh như 1 con mèo bé bỏng. Và . Anh đã nhầm. Câu trả lời đối đáp khiến cho anh ngơ ngác:
– Em không ngoan đâu mà sẽ hư trong khuôn khổ . Anh thấy sao? Còn muốn yêu em nữa ko ?
Thú vị và bất ngờ như thế đấy.
Anh thầm cảm ơn cô biết bao khi xung quanh anh quá bộn bề công việc, cô xuất hiện đầy bí ẩn cùng món quà nhỏ được giấu trộm trong cốp xe của anh. Cô bắt anh nhắm mắt lại để không nhìn thấy. Cô bắt anh ngoắc tay hứa rằng sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai , cô lúc ấy y như trẻ con vậy Thánh thiện.Trong sáng.Anh cười thật tươi và ôm chặt cô vào lòng.Đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp. Anh yêu cô mất rồi – Anh thầm nghĩ.
Anh đã từng mặc cảm trước cô.Vì anh đã để tình cảm của mình đi chệch 1 hướng. Anh “cảm nắng” hay nói cách khác rung động trước 1 cô bé nhỏ hơn anh 1 tuổi.Anh bỏ rơi cô, để đi chinh phục thử thách ấy.Lòng ham muốn của 1 thằng con trai ở cái tuổi mới chớm ngưỡng 20 là như thế đấy, nông nổi, và bồng bột.Cô để anh ra đi, và chấp nhận ở lại phía sau chờ đợi.Thời gian sau đó, anh ra sức tấn công nhưng cô bé kia không hề lay chuyển.Anh đau khổ.Và ngay tại thời khắc đó, cô kề bên anh, dang rộng vòng tay để anh trở về. Cô dịu dàng ở bên anh như 1 cơn gió.Anh đã sai. Anh nhận ra rằng, anh không thể làm tổn thương 1 người con gái đáng trân trọng như cô thêm bất cứ lần nào nữa.
Anh xa cô khi cô quyết định đáp chuyến bay về thăm gia đình. Thời gian 3 tuần đối với anh dài như vô tận. Anh lạc lõng và không biết phải làm gì cho hết quãng thời gian ấy. Anh cố lao vào công việc, anh giết thời gian bằng việc đi ăn uống với bạn bè. Có hôm tới 4h sáng anh mới trở về nhà. Trong lần say ở nhà bạn , một đứa con gái vô tình gục đầu vào vai anh làm anh tỉnh giấc. Anh đẩy nhẹ ra..và nghĩ tới cô ngay trong khoảnh khắc. Ước gì cô ấy ở đây, tựa vào bờ vai này,họ sẽ cùng ngủ gục cho tới sáng, anh muốn khi thức dậy, sẽ thấy cô tựa đầu bên cạnh,dụi dụi mắt và hôn anh 1 cái thật nhẹ. Ngày tươi đẹp.
Anh luôn tin cô – niềm tin tuyệt đối,nhưng anh lại thấy rằng niềm tin của cô đối với anh không trọn vẹn. Cô vẫn dành ra chút gì đó nghi hoặc và cảnh giác. Anh quyết định sẽ thử tình cảm của cô. Để xem trong cô, anh quan trọng tới nhường nào.
Anh hẹn cô 1 chiều cafe ở Lubaria đầy gió. Cô đúng hẹn và anh cũng không tới trễ.
Họ nói chuyện rôm rả cả góc phòng. Bất chợt, anh khựng lại, vẻ mặt trầm ngâm. Anh muốn cho cô biết, cô bé kém anh 1 tuổi đã khiến anh bỏ bao công sức muốn quay lại với anh, cô bé ấy hôm qua đã nhắn tin cho anh để mong hàn gắn lại mối quan hệ. Và giờ thì anh muốn nghe ý kiến của cô. Anh đã để ý rất kĩ biểu cảm của cô lúc đó. Cô vẫn cười. Bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra.Tim anh nhói lên 1 cảm giác khó tả. Anh rút điện thoại.Bật 1 bài hát và bảo cô hãy lắng nghe. Từng lời bài hát quá cay nghiệt, như 1 con dao đâm thẳng làm vỡ tan mọi thứ trong cô, niềm vui, niềm tin và niềm hạnh phúc. Anh thấy mắt cô rưng rưng, nhưng cô không hề khóc. Cô ngẩng lên và mỉm cười với anh, nụ cười hiền từ không chút thay đổi.
Cô hỏi anh:
– Anh rung động chứ ? Về tin nhắn đó?
– Ừ. [ Anh rạng rỡ]
– Vậy anh đi đi. Anh đã đi 1 lần rồi, nên lần này sẽ không có gì sốc đối với em cả. Mình vẫn là bạn anh nhé. Vẫn cứ vui vẻ như thế này. Vẫn sẽ kể cho nhau nghe về cuộc sống khi anh không có em, và khi em không có anh. Em đã tha thứ 1 lần. Và đó sẽ là lần duy nhất mà không hề có lần thứ 2.. [ khuôn mặt cô trở về nên nghiêm túc đến lạ ]
– Sao em không giữ anh ở lại [ anh cũng nghiêm túc đáp trả]
– Em muốn, nhưng bản thân em không hề cho phép chạy theo, quỵ lụy bất cứ người con trai nào. Có lẽ, nó vốn tiềm tàng trong em từ khi em sinh ra như vậy đấy!!
– Anh muốn, em níu giữ anh [ anh buồn, ánh mắt trĩu nặng xuống]
– Em xin lỗi. Em không thể. [ Cô trả lời với giọng cương quyết, mặc dù trong lòng đang rối bời khôn nguôi]
Câu trả lời ấy, làm anh bàng hoàng. Anh từng yêu nét tiềm tàng ấy. Thật sự rất yêu. Bởi hiếm có người con gái nào sẵn lòng để cho người mình yêu ra đi đến vậy. Không khóc. Không van nài hay hứa hẹn đủ điều. Nhưng sao giờ anh lại sợ đến thế. Sợ. Rất mơ hồ.
Anh chuyển sang vị trí bên cạnh cô. Đặt tay lên vai cô và xoay nhẹ cô quay về phía anh. 1 cô gái, kì lạ, rất đỗi kì lạ đã chiếm trọn trái tim anh tự bao giờ.
Anh phải làm gì trước hành động dại dột vừa rồi đây. Anh không nói. Anh ôm chặt cô vào lòng. Cảm giác như chỉ cần buông nhẹ thôi là anh sẽ mất cô vĩnh viễn.
– Gấu ơi, ôm chặt anh nhé. Anh xin lỗi , xin lỗi em vì tất cả.
Cô bật khóc. Thổn thức và nghẹn ngào
Cô vòng tay ôm siết lấy anh. Bài hát “Em đã yêu anh” chợt khẽ vang lên.
*** Làm sao em nói hết với anh, những bí mật thầm kín
Em không thể thú nhận với anh.
Rằng em…..đã yêu anh ***
Rằng em đã yêu anh…
Wendy says
hixhix..câu chuyện hay..nhưng sao giọng nam đọc buồn ngủ quá…sao mà cứ nghe đến giọng nữ là khỏi muốn nghe giọng nam nữa…hixhix
Độc nhạn says
:))) Đây đúng là cặp đôi không hề hoàn hảo rồi =)) nghe lại mà vẫn cứ cười lăn lộn. Chổi ơi là chổi, như ngủ đến nơi ý.