Tôi, nói chính xác thì cũng đã rung rinh một lần, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tức là chưa đủ can đảm để nói một câu tình cảm, chưa có một buổi đi chơi nên thơ và thậm chí cũng chẳng có nổi một ánh mắt hòa bình. Vậy mà cậu ấy chết thật, điều đó là trái tim tôi tan nát gấp 100 lần số tuổi tôi có được.
Đó là một buổi tối thứ bảy thật lạnh khi tôi học lớp 12, cậu ấy đến rủ tôi đi xem phim. Tôi từ chối quyết liệt mặc những lời năn nỉ, ấy thế mà tôi còn tự cho mình là kẻ đạo đức sáng ngời nữa chứ. Tôi đâu biết rằng đó là sinh nhật cậu ấy, càng không biết đó là sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời người bạn trai dễ thương ấy. Cậu ấy lặng lẽ bỏ về và ra đi vĩnh viễn. Người ta nói rằng cậu ấy chạy rất chậm nhưng lại lơ mơ nghĩ về một điều gì đó nên không để ý chiếc xe chạy ngược chiều. Lúc ra đi, trong túi cậu vẫn còn hai chiếc vé xem phim nhàu nát. Tôi mang tội lỗi của một kẻ giết người, suốt bốn năm đại học và cả những ngày tháng sau này tôi vẫn luôn nhớ duy nhất một người con trai là cậu ấy. Cuộc tình ngắn ngủi không có những nụ hôn nồng nàn, không có những kỷ niệm ngọt ngào nhưng tôi vẫn chưa đủ sức vượt qua. Và đó là lý do mà tôi được giao cho chức “chủ tịch hội cô đơn”.
Hằng ngày, ngoài thời gian ngồi với bạn bè, tôi vẫn thường đến quán nước gần nhà kiếm một góc nhỏ để lôi chiếc laptop ra làm việc. Hôm nay cũng vậy, tôi bắt buộc phải hoàn thành tất bản thiết kế để sáng mai nộp cho sếp. Xong xuôi mọi việc, tôi tắt máy và tự cho mình 30 phút trước khi ra về. Giọt café nhạt thếch, có lẽ cần phải đổi một ly khác. Tôi vẫy tay về phía người phục vụ quen thuộc, mặt anh chàng luôn tỏ vẻ tội nghiệp cho sự ế ẩm của tôi.
“Thêm một ly café và một chàng trai đẹp”
“Đây là café của em và anh là anh chàng đẹp nhất quán này. Giá cả thì có thể thương lượng”- một chàng trai từ xa đi đến mỉm cười đầy ẩn ý, nụ cười vô cùng quen thuộc.
“Anh cũng xoàng thôi, gọi cho em một chàng trai khác, giá cả không thành vấn đề”
“Anh không xoàng đâu, bằng chứng là anh đã đợi em 1.900 ngày. Nhưng ít nhất cũng để anh biết có nên chờ đợi một kẻ không – bình – thường – như – những – người – bình – thường không chứ.”
“Em biết, nhưng em..”
“Sáu năm để day dứt về một lỗi lầm không do mình gây ra là quá đủ, em phải cho mình cơ hội chứ…”
Lần đầu tiên tôi có cảm giác run rẩy, sung sướng và cả sợ hãi trước lời tỏ tình của một người. Cảm giác ấy nhẹ nhàng hơn nhiều so với nỗi dày vò, ân hận và nhớ nhung về lần rung rinh đầu đời không thể cứu vãn.
Biết nói sao về “ly café và một chàng trai đẹp”…
gn0uhp says
khi tay nắm lấy tay
tình yêu đầy 😡
tvkh says
oa, thế thì phải cho 2 ly cafe và 1 chàng trai đẹp chứ
Vì một ly cafe cho mình và 1 cho chàng trai đẹp nữa à
Cái kết tuyệt vời
love_rainy says
ui thế!
dekithera says
GIọng Tiểu Nhật ~!!!!!! XD. Nghe thix wé ~! XD
xumidethuong_td says
“6 năm để day dứt về 1 lỗi lầm không ro mình gây ra là quá đủ ” bạn nên cho mình cơ hội nha! con đường bạn phải đi còn rất dài mà, quá khứ đến lúc nên khép lại rồi
ngong_do says
Níu vào rồi chợt ngã …
mrme0c0n says
Noi tình yêu bắt đâu.. là nơi 1 tình yêu khác kết thúc
nhodo2622 says
…
lytyangle says
tôi mún duoc lãng quên ty cũ de bat dâu t mói nhu 1 ai dó