Mẹ kính yêu của con
Xin mẹ đừng trách con khi con vô tâm trốn lì trong phòng, vô tâm giả vờ ngủ say khi nghe mẹ gọi, vô tâm nhìn mẹ thở dài khi nghe kết quả thi của con. Thật sự lúc này, con muốn thế giới chỉ toàn bóng đêm thôi mẹ ạ. Để con khỏi nhìn mái tóc pha sương của mẹ trong những chiều đi làm về, nhìn thấy đôi vai mẹ gầy lúi húi bên bếp nấu món con thích, và để không bao giờ nhìn thấy mẹ khóc vì con.
Từ nhỏ, mẹ đã nói con giống con trai. Vâng, đúng thế, con luôn muốn mình là cô gái tự tin, mạnh mẽ và can đảm. Con luôn muốn mình thành công, luôn muốn hơn người khác. Nhưng sự tự tin thái quá ấy đã đem lại sai lầm, và điều đáng tiếc sai lầm ấy lại nằm ngay ở bài thi ĐH của con. Bao nhiêu ngày qua, con như muốn nổ tung với hiện thực rằng một đứa học sinh giỏi như con đã trượt, và niềm tin mẹ đặt vào con dã mất. Con khóc, khóc thật nhiều, nhưng chẳng thể thay đổi được. “Sao mẹ không mắng con, không đánh con” bao nhiêu lần con đã hỏi vậy khi thấy mẹ ngồi lặng yên bên laptop, xem thông tin các trường khác để con chọn NV2. Và mẹ chỉ cười thật hiền, nói thật khẽ : “Con ah, chỉ là thành công bị trì hoãn thôi mà”
Vâng, thành công bị trì hoãn, con đã hiểu rồi mẹ ạ. Con sẽ đứng dậy bước tiếp, sẽ mãi là đứa con gái mạnh mẽ của mẹ, là chị cả của bé Tũn và bé Na. Con sẽ không khóc, sẽ không nói Nếu… và Giá như… nữa. Con sẽ làm được, vì mẹ luôn bên con, phải không hả mẹ.
Con thương mẹ rất nhiều!
Trả lời