Còn đây là bài viết của mình. Những bài viết trong note mình để giới hạn bạn bè nên chắc bạn sẽ không thấy. Đơn giản mình không muốn nhiều người thấy một con người khác của mình. Một con người không hợp với môi trương kinh doanh và kỹ thuật 🙂 .
“Người lớn là thực thể hữu cơ chưa thành thục, chất đầy những lo toan lớn nhỏ và cuộn trào cảm xúc, chẳng có khác gì với thời còn trẻ dại. Con người ta không phải cứ thêm tuổi là tự nhiên thêm trưởng thành. Thời gian tự nó không giúp chúng ta trưởng thành… Rốt cuộc khi nào chúng ta mới trưởng thành?
Không chao đảo thì không phải là người lớn, phải ngàn lần tranh đấu mới có thể trưởng thành. Có đau đớn mới là tuổi trẻ? Nếu vậy thì có chao đảo mới trở thành người lớn. Đúng vậy, có chao đảo một chút cũng không sao, sự dao động của bạn và tôi là hành trình hết sức tự nhiên mang tên trưởng thành.
Có đau đớn mới là tuổi trẻ. Có chao đảo mới trở thành người lớn. Bởi vì khi đó, chúng ta phải trưởng thành!”
Đó là những gì mình đã nghe thấy trong chương trình âm nhạc yêu thích. Và, nghe xong mình tự hỏi, liệu bản thân đã đủ trưởng thành.
Tuổi 24. Nghĩ rằng trưởng thành là có được một công vệc sau khi ra trường, là nghĩ rằng có thể cưới người mình thích trong mối tình thời sinh viên. Đơn giản chỉ là vậy.
Tuổi 27. Trưởng thành là đã có một công việc ổn định và ưa thich. Là có thể mua cho mình và gia đình những món đồ công nghệ đáng giá. Là tự tin nghĩ rằng mình đã đi nhiều hơn tất cả những người bạn của mình khi khám phá trải nghiệm gần hết đất nước này.
Vậy nhưng ở tuổi 30. Sau khi trải qua những biến cố trong đời trong 2 năm liên tiếp. Chợt nhận ra mình hình như vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn xác. Những trốn chạy đến một nơi thật xa sau đổ vỡ không giúp ích gì cho bản thân mình. Những thứ mình có trong tay chớp mắt lại thấy chỉ là phù phiếm. Công việc mình từng thích, nghĩ lại hóa ra lại là thứ kìm hãm bản thân khiến mình ỳ lại. Và khi mình rời bỏ nó, nhận ra trong tay không tích lũy được gì, cả kiến thức và tiền bạc. Ở tuổi 30, mình lại thấy chông chênh.
Trưởng thành lên ! Câu nói ấy lúc nào cũng văng vẳng trong tâm khảm của mình, nhưng ôi sao khó thế. Tuổi tam tuần, loay hoay cùng lúc cả 2 việc. Lựa chọn hướng đi cho công việc sau này, và một điều cũng vô cùng cần thiết là tạo cho mình một mái nhà yên ấm. Rốt cuộc thì mọi việc vẫn chưa đến đâu cả.
Mọi thứ có lẽ chỉ đơn giản ở việc lên kế hoạch và tô vẽ những ảo ảnh. Mình vẫn không rõ mình thích gì và muốn gì trong định hướng công việc. Cảm giác vẫn chỉ là những quá trình trải nghiệm để tìm ra con đường phù hợp. Cũng đang cố gắng với những hướng đi riêng bên ngoài, cố vật lộn đánh nhau với khó khăn, và đánh nhau với sức ỳ của bản thân. Đến với 1 môi trường mới, thấy xung quanh mình toàn là những người trẻ giỏi giang, đó cũng là một động lực để mình cố gắng. Nhưng nhận ra công việc đó không có bóng dáng mình. Quyết định sẽ dừng lại liệu có phải là cảm tình của một người suy nghĩ không chín chắn.
Với tình cảm, có lẽ 2 năm là đủ để mình thấy lại bình an. Giờ mình có thể thoải mái nghĩ về một người đã xa với những cảm xúc nhẹ nhàng nhất và không còn những rung động mãnh liệt . Một người giờ mình hoàn toàn coi họ là bạn, một người thật tốt. Cô ấy đã vực mình dậy và kéo mình lên trong quá trình vươn tới sự trưởng thành, có lúc mình cảm tưởng đã đạt đến sự chín chắn, nhưng chính lúc đó cái tôi ích kỷ và con nít của mình lại trào lên mà kéo mình gục xuống. Hai ngày nữa là sinh nhật của người bạn ấy, ở một nơi rất xa, cũng chả cách nào để chúc mừng sinh nhật, nhưng mình biết người con gái ấy đang sống tốt. Vậy cũng vui rồi.
Sau 2 năm, mình cũng dần tìm được cho mình những cảm xúc mới mẻ. Một thứ có lẽ gần như là tình yêu. Những thứ gọi là nhớ nhung, thích, những cảm giác, những cảm nhận cảm xúc mãnh liệt với một người con gái. Nhưng mình có lẽ tự ti vì chưa đủ trưởng thành. Không dám thể hiện và dứt khoát mọi việc cho rõ ràng. Mình thấy bản thân còn chưa ổn định với cuộc sống, sợ không thể nào cho họ được cuộc sống tốt nhất. Nhưng có thể, sau tất cả những đổ vỡ của cả 2, mình lại muốn có một tình cảm trong sáng nhất, một tình cảm đơn thuần không sở hữu hay áp đặt. Mọi thứ mình muốn cứ từ từ trôi và phát triển dần. Nhưng có lẽ, thời gian với mình đã quá muộn.
Người bạn của mình có nói, nếu cứ sống như thế này mà bản thân thấy tốt cũng được mà, đâu cần thiết phải sống vì ai và lấy ai làm động lực. Nhưng ! Sống vì người khác cũng là lúc bản thân nhận ra được sự trưởng thành. Bản thân là sự kì vọng của gia đình, bố mẹ nào cũng muốn con sống tốt, rồi thì sống vì những thế hệ tương lai. Ở độ tuổi 30 đó là điều luôn hiện ra trước mắt.
Có thể mình đừng nên sống một cách quá cảm tính như này. Có lẽ sau những chỉ trích và động viên của mọi người. Mình phải dứt khoát mọi thứ. Có thể sẽ tốt đẹp, có thể lại sẽ có những vấp ngã hay đau đớn. Nhưng nó là điều cần thiết để bản thân tìm thấy sự trưởng thành !
Nhạc nền:
- Perfert – The Piano Guys, Ed Sheeran
- New Moon – Larry Hall
- The Crane Dance – Ludovico Einaudi
- I Won’t Give Up – Jason Mraz
- 3 Things – Jason Mraz
Kiên says
Tôi 30 🙂 chênh vênh 🙂