This is a modal window.
Cậu ah! Cậu hãy yên tâm nhé khi tớ đã cảm thấy ổn rồi. Tớ chỉ mong là, cậu đừng bảo tớ rằng – “Tìm ai khác đi để yêu, tớ không yêu cậu được nữa”. Ừm… không yêu tớ thì cũng không sao, nhưng xin cậu đừng bảo tớ tìm đại một ai đó. Vì cảm giác người mà tớ “đã từng” yêu lại bảo tớ đi yêu người khác, nó đau lắm – đau tái tê mà tận cõi lòng này tan nát, đau đến rét buốt cả tâm can.
Cậu hãy im lặng nhé, đừng bắt tớ phải yêu hay vun đắp tình cảm thêm với một ai nữa để quên cậu, khi con tim này nhiều cảm xúc vẫn còn lẫn lộn chưa nguôi – yêu thương cậu trao còn đang cố dày vò tớ đây này! Cậu cũng đừng hỏi tại sao từ trước đến giờ tớ không yêu ai khác đi mà nhất thiết phải là cậu, vì… làm sao được khi trong tớ tất cả điều hiện diện bóng hình cậu thôi? Nhưng giờ… tớ buông tay cậu ra rồi đấy, để khi đêm về tớ chẳng vẽ vời khuôn mặt cậu nữa trong khi tâm trí này đang hao mòn. Cậu cũng đừng quan tâm tớ làm chi, tớ sẽ tự lo cho bản thân mình những lúc tớ hay buồn phiền. Cậu hãy lo cho yêu thương đó của cậu đi, để đắp xây con tim cậu một cách trọn vẹn hơn.
Đã hơn hai năm dài xa cách, chắc rằng tớ đã không còn luyến lưu cậu nữa đâu nên chẳng cần “ngại ngần” mà khó xử cậu à! Với cậu, tớ đã xem rồi – nó chỉ là giấc mơ đã ngủ quên từ lâu lắm, đừng đánh thức nó nhé. Hãy để nó yên giấc trong dịu dàng đang nguội lạnh… Để tớ có thể khóa chặt tâm tư này lại, không cho bất cứ tổn thương nào phá vỡ thêm một lần nào ở ngày mai sau.
Tớ biết yêu thương đã không còn lối gọi về? Không phải là tớ muốn bỏ cuộc, mà là muốn con tim tớ được nghĩ ngơi trong suốt tháng năm qua “rong chơi” với nhiều bộn bề mỏi mệt, tớ sẽ không yêu ai nữa – kể cả cậu! Tớ cũng chẳng cần quan tâm cậu bằng cách mỗi ngày nhắn tin cho cậu đâu, nó trở nên dư thừa rồi vì tớ hiểu rõ… đã có người thay tớ làm việc đó, đúng không cậu?
Rồi đây, tớ sẽ bước tiếp đi mặc cho lòng này vẫn còn quặn đau, nhưng chẳng phải còn yêu cậu đâu nhé. Tớ đã đóng chặt “tin yêu” lại rồi, để đông đá hết kỷ niệm đó tuy rất đẹp. Dù tớ biết rằng, tương lai sau này có thể tớ cũng sẽ điên dại khi cảm nắng một người khác, giống như tớ đã từng yêu cậu vậy. Nhưng… nó nằm ở một thời gian nào đấy có khi là nhanh – là chậm mà tớ vẫn chờ, vì… tớ cũng chưa nói trước được là sẽ dám “cố yêu” thêm một ai khác nữa không? để vơi bớt cô đơn trong lòng đang còn thiếu hụt.
Nhưng tớ biết một điều rằng, bây giờ, mọi “chớm nở” đang loanh quanh tớ đây… tớ phải cố trốn chạy vì sợ lắm lòng này yếm mềm rồi sẽ ngã gục mà tựa vào và mai sau lại một lần nữa đổ vỡ như “thứ tình” cậu trao vậy. Nên tớ sẽ ru ngủ… ru con tim tớ “ngủ yên”, ngủ quên đi mọi thứ, không thức nữa đâu chỉ thêm nhớ và càng u sầu…
Và tớ… sẽ cố là tớ của ngày chưa gặp cậu, tớ sẽ ru trái tim tớ ngủ yên…