Ngày:
Chốn đô thị hoang vu nhưng sầm uất cùng phố xá bụi bặm dường như đang cản bước những ai muốn lãng quên. Tiếng xe chạy náo nhiệt, mọi người tấp nập, gặp nhau rồi lại lướt qua nhau , có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Nó cứ như 1 cỗ máy khổng lồ để người ta mãi cuốn theo vòng quay của nó, và rồi chợt nhận ra mình đã đánh mất những thứ thân yêu từ bao giờ!?
cuộc sống tẻ nhạt khiến con người ta muốn phá phách. mình cũng vậy. Nhưng giờ thì có một chút thay đổi. mình đã nhận phần thua sau khi đã cho bản thân rất nhều cơ hội.
Đêm:
Khoảng không gian yên ắng nhất trong ngày…
Nghe nhạc, nhắn tin, thỉnh thoảng lại lấy tờ giấy viết vội những ý tưởng mới, thỉnh thoảng lại lên sân thượng , cảm nhận những cơn gió đang ôm lấy người, nhìn ra con đường vắng ngắt với ánh đèn đường leo lắt, có lúc hát vẩn vơ, đôi khi lại ngước lên nhìn đến 1 nơi nào đó xa xa…
Đêm, còn là lúc để yêu, để thả hồn vào suy nghĩ vu vơ nào đó mà không sợ ai chê trách, thoảng như tìm thấy những kí ức đã mất đi. Biết ở nơi nào đó, ai đó có bình yên không?
Đêm còn là lúc mà mình nghĩ về tương lai,về quá khứ, về hiện tại….
Đêm…khi mà tất cả mọi người đã chìm trong giấc ngủ.. chỉ còn mình ngồi đây… thử tổng kết cuộc đời mình, và thấy rằng, kể ra thì mình cũng làm được khá nhều việc rồi đó chứ.. “lên xuống nhưng không rực rỡ, dối trá và vâng lời. Đó là cách mà mình lớn lên”
Đêm của mình là như thế đấy. Thời điểm thật sự để tìm lại chính con người thật của mình, không mặt nạ, không giả dối, để bình tâm nhìn lại cuộc đời.
Ngủ:
mình hay mơ những giấc mơ rất lạ. nhưng mình thích những giấc mơ đó…
mỗi người một ước mơ……..nhỏ bé và lớn lao …..cho riêng mình…ước mơ có thể thành …….có thể không…..
ngủ là trạng thái tốt nhất để quên, và cũng là để nhớ. Dream and hope
Mưa:
Mình đã lớn, nhưng vẫn như thuở ấu thơ, ngồi lặng mình dưới cơn mưa, nhìn mưa rớt qua kẽ tay, vắng lạ. Đôi khi, thả hồn theo những suy nghĩ vẩn vơ nào đó, ngoài trời mưa tầm tã, chợt nhận ra bản thân mình đang khóc. Khóc cho ai? Khóc cho cái gì, đó là điều mà chẳng bao giờ mình giải đáp được.
Buồn…buồn cho những ước mơ không thành, buồn cho giấc mộng đầu đời tan vỡ, buồn cho những số phận kém may mắn. phải chi nỗi buồn và nỗi nhớ cũng như hạt mưa, rớt xuống rồi tan đi, thì có lẽ lòng mình sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bạn:
Bạn là người mà mình có thể sẻ chia mọi thứ, là người có thể để mình gục đầu vào vai mà khóc, họ có thể đứng lặng trong đám đông để mỉm cười khi mình thành công, nhưng lại là người đầu tiên ôm mình khi mình thất vọng nhất.
Mình hạnh phúc vì có nhiều bạn tốt. Cuộc sống sẽ đẹp biết bao nếu chúng ta có thể sống thật lòng với nhau, thanh thản.
Mình hạnh phúc vì có thể sẻ chia với những vui buồn của bạn, lúc đó mình chợt nhận ra rằng, ít ra mình cũng có ý nghĩa với một người nào đó. Bởi vì hạnh phúc cũng như hương thơm, khi bạn mang lại hạnh phúc cho ai đó thì hương thơm ấy cũng sẽ vương vấn cho bản thân bạn.
Yêu:
mỗi ngươi một tình yêu. ôm ấp và nhớ mong trong cuộc đời.tình yêu có ngọt ngào có buồn vui.
Đơn giản chỉ là yêu 1 người, nó như 1 cơn giông mà bạn chẳng bao giờ biết được nó sẽ ập xuống lúc nào và tác hại của nó ra sao.
Bạn đã từng thức thật khuya để tận hưởng cuộc sống ban đêm vắng lặng, chỉ mỗi bạn với biết bao dòng suy nghĩ miên man, nhớ “người ta” đến nao lòng, có thể gọi điện thoại hay nhắn tin cho người đó nhưng lại không thể chưa? Chạnh lòng và muốn quên đi, khóc thật nhiều để ngày mai bắt đầu không có những nỗi nhớ day dứt khôn nguôi và tập trung hết mình vào công việc.
Ai đó đã nói: chỉ cần một phút để phải lòng nhau, một ngày để yêu nhau nhưng sẽ phải mất cả đời để quên nhau… Thời gian sẽ làm người ta ’’thôi nhớ’’ nhưng không có nghĩa là ’’không nhớ’’…
thời gian sẽ không bao giờ đủ để yêu hết những gì mà mình cần yêu thương.
Trả lời