Hà Nội, 29 tháng 4, 2012
Cuối cùng chúng ta đã nhận ra nhau sau hơn 20 năm kiếm tìm, phải không anh. Hôm nay là ngày hạnh phúc của em. Tình yêu anh dành cho em giản dị, chân thành, giống như chính con người của anh vậy. Cảm ơn anh vì đã tìm thấy em trong biển người mênh mông ấy. Chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau như thế này anh nhé
8 tháng 10
Lần nào cũng vậy, em chỉ biết được thông tin của anh qua facebook, mà không phải là anh nói cho em. Anh nói, anh đau , mệt, buồn, anh không muốn em biết vì sợ em lo, sợ em sẽ không tập trung học được” Nhưng sao anh có thể chia sẻ trên facebook mà không thể nói cho em? Em nói em đã sợ như thế nào khi biết anh gặp tai nạn. Nhưng rồi anh chỉ đáp lại “Chẳng có gì là đáng sợ cả, chết có số rồi, mỗi ngày đi làm là 1 ngày nguy hiểm, không ai biết trước được điều gì cả. Nếu em sợ thì yêu người khác sẽ tốt hơn” Em phải làm sao đây. Em nên rời xa anh để bảo vệ trái tim em khỏi những lo âu thường trực, khỏi tương lai bấp bênh của anh. Hay em sẽ ở bên anh, động viên và cầu mong cho anh khỏe mạnh hằng ngày.
Nếu bây giờ em ra đi liệu có phải là ích kỉ, là tàn nhẫn quá không. Tình yêu của em chẳng lẽ lại kết thúc như thế. Em muốn đến gần anh, muốn làm 1 nơi bình yên cho anh tựa vào mỗi khi mệt mỏi, nhưng sao anh cứ đẩy em ra như vậy.
20 tháng10
Ngày 20/10 đầu tiên trong quãng đời sinh viên em có thể tự hào nói với lũ bạn độc thân rằng “ Tao có người yêu rồi đấy. không làm phiền tụi mày nữa đâu”. Và rồi ….. “ mình chia tay em nhé, được, chia tay thì chia tay”.
Đã hứa với bản thân mình rằng “ chỉ được khóc chút xíu thôi nhé, phải mạnh mẽ lên chứ”. Nhưng rồi chẳng thể viết thêm gì nữa, trang giấy đã nhòe đi vì nước mắt rồi.
31 tháng 12
Những ngày cuối năm trời lạnh quá anh nhỉ? Nếu như chúng ta được ở bên cạnh người mình yêu thì hạnh phúc và ấm áp biết bao. Ngồi viết lá thư này cho anh mà đôi bàn tay em lạnh cóng, em đã từng nghĩ mùa đông năm nay đôi bàn tay này sẽ được ủ ấm, chở che bởi 1 bàn tay khác cứng cáp hơn.. Chúng ta yêu nhau vào những ngày tháng tư ấm áp, và chia xa trong ngày nắng tháng 10, chưa kịp trải qua mùa đông, cái mùa mà người ta thấy cô đơn và cần 1 vòng tay ấm áp nhất, chưa kịp anh à. Nhưng rồi mùa đông sẽ qua thôi, dù cho nó có dài và cô đơn bao nhiêu đi nữa.
12 tháng 4, 2013
Đọc lại những trang nhật kí tràn đầy những kỉ niệm về mối tình của chúng ta, em tự hỏi, tại sao em lại chỉ ghi vào đây những nỗi buồn, những lời giận hờn, oán trách. Em thật vô tâm và đôi khi cũng lạnh lùng phải không. Cho dù anh có níu kéo, đau khổ, nuối tiếc và ân hận bao nhiêu đi nữa, em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Em đã nghĩ chúng ta rồi sẽ chẳng đi được đến đâu, cũng có thể những đổ vỡ tình đầu làm em hết mơ mộng, em chẳng còn tin những chuyện tình đẹp và lãng mạn như phim Hàn quốc nữa.
6 tháng chia tay, em thấy mình đã lớn lên rất nhiều, không còn nhớ hay buồn như trước nữa. Giờ đây em sẽ tự chăm lo cho mình, cho những người em yêu thương, mỉm cười và sống thật hạnh phúc. Đây sẽ là lá thư cuối cùng em viết cho anh, mối tình đầu trong sáng, giản dị nhưng có cái kết thật buồn. Anh sẽ quên em và đón nhận 1 tình yêu mới, lập gia đình và sống thật hạnh phúc, dù biết rằng cuộc sống còn nhiều gian nan, vất vả nhưng hãy tin rằng tương lai tốt đẹp đang chờ anh phía trước. Chắc chắn sẽ như thế.
Hôm này là ngày kỉ niệm của chúng ta, anh còn nhớ không? Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác rồi. Tất cả chỉ còn là những kỉ niệm đẹp mà thôi. Em sẽ không quên anh đâu, làm sao có thể quên đi một người đã từng rất quan trọng với mình, em chỉ quên đi tình yêu này thôi anh ạ. Nhất định em sẽ làm được điều đó.
Trả lời