Ngày hôm nay ta lại lang thang một mình, vơ vào lồng ngực những ngọn gió mát rượi và miệng lẩm nhẩm những câu hát quen thuộc: “Mặc gió cuốn tới chốn xa vời, Mặc nỗi nhớ cứ mãi ko nguôi. Đời mãi thế. Độc bước đời tôi…”
Mỗi lần ta quay lưng bước đi sau một cuộc gặp gỡ đầy thú vị, ta lại thấy mình tiêng tiếc. Tựa như bỏ quên một chuyện gì đó chưa kịp nói, bỏ quên một cái ôm nồng thắm chưa kịp trao. Ta đi, chậm rãi và mỉm cười cho một lần gặp mặt. Và ta biết, khi ấy trong lòng ta mong có “lần sau”. Một “lần sau”, ta vẫn là người bước đi trước. Ta đã từng tự nhủ với bản thân mình, thà rằng ta có chút gợn của tiếc nuối, còn hơn ta thấy ai đó quay lưng bỏ ta mà đi. Rồi tự bao giờ, ta sợ nhìn thấy phía sau của một ai đó.
Ngày ta yêu người ấy, ta sợ rằng mình và người ấy sẽ lạc mất nhau trên đường đời tấp nập này. Ta cố gắng ghi vào trong trí nhớ mình đằng sau của người ấy ra sao, nhìn nghiêng thế nào, nhưng ta không thể phủ nhận rằng sao quá nhiều người giống người. Đã có những lần ta hoài nghi vì thấy ai đó thân quen đi cùng người con gái khác, đã có những lần ta hoang hoải trên con đường mưa chỉ để chạy theo một bóng hình vừa lỡ giận ta. Rồi khi chia xa, ta vẫn giữ thói quen kiếm tìm đằng sau một ai đó, để nỗi nhớ thấm dần qua từng xúc giác, để lại một lần nhắm mắt và tự nhủ mình nên quên đằng sau đó đi. Người quay lưng rời khỏi ta, không còn tiếng, nhưng vẫn còn hình. Cứ thế, ta dần sợ những đằng sau, đằng sau của lời hứa, của yêu thương đã vụn vỡ, của những nụ cười vụt tắt.
Ngày đi xa, ta cũng là người quay lưng bước đi trước. Chỉ sợ rằng ta nhìn những người ở lại chào tạm biệt mà không cầm được lòng. Ta vẫn nhắn nhủ với bản thân mình một câu rằng, cứ quay lưng bước đi mà đầu không ngoảnh lại. Có người sẽ nói ta thiếu tình cảm, sẽ nói ta quá tuyệt tình nhưng ta biết nếu dùng dằng thêm chút nào, ta sẽ bối rối thêm chút đó. Và ta sợ, cả những cái ôm từ đằng sau nữa. Vì như thế ta sẽ nghe thấy nhịp đập con tim thổn thức, sợ thấy thứ tình cảm chân thực mà ta cố gắng mãi mới có thể chối từ. Ta sợ người ôm ta, ta cũng sợ mình không cầm được lòng mà ôm từ phía sau của ai đó. Dần dần, ta hình thành phản ứng tránh xa những phía sau.
Phía sau của một ai đó luôn khiến ta bâng khuâng, nghi ngờ hay có khi là nhắm mắt bước qua. Ta sợ nhầm lẫn, sợ những rung rinh, sợ nước mắt mềm yếu trào ra nơi khóe mắt, sợ thứ tình cũ đã lên men nồng, sợ không đủ dũng cảm để bước đi vì mình.
Đằng sau của một ai đó, có người rất đặc biệt, có người lại phổ thông. Có người từng nói đằng sau của ta quá đặc biệt nên người đó chưa bao giờ nhầm. Ta từng tự hào vì điều đó, nhưng rồi ta cũng thay đổi nhiều hơn, thay kiểu tóc và tạo cho mình một vẻ đằng sau cứng rắn để che lấp sự mong manh vốn có, phủ lên nỗi cô đơn đã quá quen như nước uống bằng sự vui tươi hồn nhiên đến lạ thường.
Để rồi, ta cũng lẫn trong vô vàn con người khác, những con người có đằng sau tựa như nhau.
Trả lời