Em không biết… Chỉ biết phút này đây, khi đứng bên trong bóng tối, em khép cửa lòng mình để tin rằng, mãi mãi, em không muốn một người nào khác bước vào cuộc đời em ngoài Anh nữa…
Đêm, thả vào không trung sự im lặng đến khôn cùng. Ngồi lặng lẽ nơi góc bàn làm việc, một ngày lười nhác nên công việc không tiến triển đâu vào đâu cả… Tâm hồn em để lại Saigon cả rồi… Tự nhiên thấy mình vô duyên quá… Nhiều khi thẫn thờ vì những chuyện không đâu…
Hôm rồi, trò chuyện cùng bạn, bạn hỏi em “sao hay về Saigon”… Em mỉm cười: “Thì nhớ nên về. Đến tháng 7 này Anh đi rồi, lúc đó chắc chẳng còn lý do gì để về cả”…. Trả lời bạn xong, em cho mình một thoáng im lặng… giá như lúc đó được trốn vào một góc mà khóc cho đã đời… Đêm, vỗ về em… vỗ về nỗi nhớ ngây thơ của em… Rồi em sẽ ra sao đây hả Anh?
Em nhiều khi ngốc nghếch tưởng tượng ra cảnh em được nắm tay Anh đi dọc đại lộ Champs-Élysées, được ngồi cùng Anh dưới chân tháp Eiffel hùng vĩ, được cùng Anh đi tìm Quasimodo cùng nhà thờ Đức Bà… Em nhiều khi ngốc nghếch nghĩ rằng ngày em đến Pháp, Anh sẽ đón em ở phi trường Charles-de-Gaulle, để em ùa vào vòng tay Anh như cô bé nhỏ lăn mình vào một cánh đồng mới cắt còn thơm hương cỏ…. Em nhiều khi ngốc nghếch nghĩ rằng em cần Anh nhiều lắm… rồi Anh sẽ ôm hôn em bên trong căn phòng nhỏ… rồi chúng ta cùng trò chuyện về những tháng ngày đã qua, cả những vẹn nguyên, những tổn thương, những đổ vỡ, những nỗi niềm chúng ta chưa bao giờ thôi nhớ về nhau….
Em nhiều khi bồng bột nghĩ em sẽ không sang Đức, sẽ từ chối cơ hội sang Paris thăm Anh…. Em từ bỏ Saigon như một cánh chim thương tích, vỗ cánh bay tìm cho mình một bình an mới… Em rồi sẽ không viết nữa, không online facebook mỗi đêm nữa… Mọi thứ về em và Anh sẽ trở thành dĩ vãng… một dĩ vãng nào đó mà em đã đánh mất trong một vụ tai nạn… Rồi em tỉnh dậy, yêu thương một người khác… Rồi em quyết định đi cùng người ấy đến chân trời – nơi mà lúc này đây, khi còn yêu Anh, em ước rằng mình sẽ được đi cùng Anh đến đó – ngày gần về nhà chồng, em nhớ lại mọi kỷ niệm về Anh… Lá thư dài đẫm nước mắt em viết cho Anh… Em tin rằng với tình yêu đánh mất của mình… chỉ cần Anh nói rằng Anh cần em, thì em sẽ bỏ mặc mọi thứ mà ở lại… tiếp tục đời chờ Anh… em hứa là sẽ đợi…
Em chỉ tưởng tượng vu vơ vậy thôi, em mong là giả thuyết thứ nhất, Anh nhé…
Lời hứa đợi đôi khi mỏng tang… em không chắc được mình có thực hiện được không hay rồi em sẽ quên Anh như quên một người vô tình sượt qua trên phố vội… Rồi em có đủ mạnh mẽ để chào Anh như chào một người dưng đã từng là một người thương? Em không biết… Chỉ biết phút này đây, khi đứng bên trong bóng tối, em khép cửa lòng mình để tin rằng, mãi mãi, em không muốn một người nào khác bước vào cuộc đời em ngoài Anh nữa…
Anh, Paris, rồi sẽ là những vùng đất mới, những cuộc phiêu lưu mới… Bình an và đủ đầy theo bước chân Anh, Anh nhé…
Em đợi chờ Anh, Charles-de-Gaulle một buổi trưa dịu dàng… hãy ôm em theo cách dịu dàng nhất mà Anh có thể…
Em đợi chờ Anh, sông Seine một buổi chiều muộn… hãy hôn em theo cách mãnh liệt nhất mà Anh có thể…
Em đợi chờ Anh, phút giây em được mỉm cười và nói “em chỉ vừa mới đến thôi”…
Anh, em mãnh liệt tin rằng, em sẽ đợi…
Yêu Anh…
Trả lời