Ngày mới, mọi người tất bật xuống đường, “khoác” trên mình nhiệm vụ mới. Vậy mà em vẫn ngồi đây mơ hồ nghĩ về những điều đã qua. Có lẽ, như thế sẽ nhẹ nhàng và mát trong hơn cho em. Em không muốn bước xuống con dốc gồ ghề kia, em chỉ muốn ngồi đây thật tĩnh lặng và ngắm thời gian trôi nhưng… dòng đời không phải thế.
Có những cơn nắng đã tắt từ lâu nhưng vẫn để lại một chút hanh hao cho ta hoài niệm. Dù ngày đã cũ, cơn lốc vô tình đã cuốn xoay những vòng quay vào quên lãng, để lại cuộc sống một màu xanh luôn đổi mới và tràn đầy hy vọng. Vậy mà em bẻ vụn một nhúm thời gian để ngồi nhớ anh. Giấc mơ xa xôi đâu đó vẫn luôn hiện hữu, thế mới biết khi tâm hồn muốn nhớ thì con tim chẳng phai mờ. Với em, chẳng có điều gì là ngẫu nhiên!
Rồi có những ngày em buồn rũ rượi, lê thê với những điều dối gian. Trò chơi kết thúc cũng là lúc lấy đi của em quá nhiều nụ cười, đẩy em rơi xuống vực sâu của niềm tin khiến em không thể trở lại nơi bắt đầu. Em chai sạn, hờ hững khi những lời nói và hành động của con người trái ngược nhau, vậy mà từ thẳm sâu, em thương họ. Em nghĩ rằng ai mà không muốn được thêm nhiều thứ và khi điều đó không thể thì tất nhiên họ sẽ phải mang đổi đi một ít lòng tự trọng của mình. Đời mà…
Ở một nơi xa nào đó, anh có hay bao nhiêu đổi thay đang dồn đến chân em. Chúng buộc em phải nhảy lên, chạy đi và cuốn theo dòng chảy đó nhưng… em vẫn đứng yên đấy thôi. Em vẫn cố gắng nắm níu một chút gì của riêng mình hay có khi em ngại đổi thay? Thôi cứ mặc chúng anh nhé, cuộc đời ngắn ngủi quá, giữ lại một ít bình yên cho chúng ta mỗi khi màn đêm về trên tóc, vỗ về cho giấc ngủ thêm ngoan. Em biết anh có cảm nhận mỗi ngày mình cố sống nơi đây là mỗi ngày hạnh phúc. Thế thôi, đủ đầy quá phải không anh?
Ngày tháng cứ buông trôi lang thang về miền vô định, hai chúng ta rồi sẽ tàn phai. Hơn bao giờ hết, anh phải biết rằng em luôn cầu nguyện cho chúng ta an nhiên, vững tin tiếp bước. Em không cần sum vầy, em cũng chẳng lo âu. Em sẽ gắng vượt lên trên tất cả giữa những giận hờn vô cớ, những rối ren của cơm áo gạo tiền để sống và để vui. Trái tim này dù có đau thêm nghìn lần nữa, em vẫn hát mãi câu ca thứ tha. Cơn giông sẽ đi qua, ngày mới luôn chờ đón hai chúng ta.
Anh biết không, yêu thương của em là những con đường ngập nắng có hai hàng cây đổ dài chờ gió mùa sang. Yêu thương của em là khi ngày mới đến sẽ tràn đầy những cánh hoa li ti thẹn thùng khoe sắc, yêu thương của em là lắng nghe những tiếng gió rì rào thơm mát… tuy giản đơn nhưng hạnh phúc chắc sẽ không tầm thường. Dù bàn tay em có đôi lần lạnh buốt khi cô đơn kéo đến, em vẫn cứ nhoẻn miệng cười như thể chốc nữa đây sẽ có người xòe tay ra cho nắm. Có bao giờ em buồn lâu, cứ yên lòng anh nhé!
Khoảng trống riêng mình ai mà không có, nhiều lúc cái vòng tròn đó đang lớn dần, dồn nén cảm xúc trôi tuột vào thinh không khiến tâm tư có đôi lần mỏi mệt. Khi đó, em sẽ hát những bài tình ca yêu người, yêu đời cho buồn đau lùi khép. Anh có đang nghe thấy âm thanh đâu đây không? Gửi gió mang đến tặng riêng anh những khúc hát nhớ nhung đầy kỷ niệm, gió hãy nhắn dùm nơi đây em vẫn luôn nhớ anh, khoe với anh rằng em đã thay chiếc xích đu màu trắng cũ kỹ thành những chậu hoa tím biếc, lung linh lắm đấy. Ngày vui nhé anh!
À, gió ơi! Đừng đẩy yêu thương của em đi xa nhé, giữ ấm cho giấc mơ về ngang qua sẽ thôi không trầm buồn.
Trả lời