Em vẫn hằng ngày đi trên đoạn đường ấy. Đoạn đường mà em tin anh vẫn đang đi, nhưng chúng mình không chạm mặt nhau. Mà giả dụ là có đi chăng nữa, em nghĩ chắc em cũng sẽ chào anh như chào một người mới quen. Quãng đường từ nhà em đến nhà anh vẫn thật gần như lúc chúng mình quen nhau, rồi yêu nhau, nhưng bây giờ, sao nó thật dài. Có lẽ vì lâu rồi, em không còn đi trên nó nữa….
Liệu hạnh phúc có là gì khi chúng ta không gặp và không vô tình đi lướt qua nhau?
Giữa những bộn bề của cuộc sống này, em tưởng như mình sẽ có thể quên anh, có thể đủ dũng khí bước trên con đường mà chúng mình từng đi với một niềm kiêu hãnh. Kiêu hãnh vì em đã quên được anh. Thế mà, bao nhiêu lần đi qua con đường ấy, em đều khóc… đơn giản là lòng đã quên được đâu. Gởi nhớ vào quên để có thể không xem anh là ký ức, để có thể xóa nhòa bóng anh như cái cách người ta chọn đi dưới mưa để xóa những giọt nước mắt. Và rồi như thế, em có thể gặp lại anh trên con đường ấy với một nụ cười “chào anh”… Giữa cơn mưa của buổi chiều, đôi vai sẽ ướt lạnh, mà em sẽ chẳng cần ai để che giúp chiếc ô… Nhưng rồi, sau những gì là cố gắng, em vẫn thấy kỷ niệm là tảng đá đầy rêu bám tay vào chợt ngã…. Dừng lại đi để không phải đớn đau nhiều hơn phải không anh?
Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình…
Nếu không muốn đi hết con đường…
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)
làm ơn đi mà!…
Làm ơn đi…
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!
star888266 says
🙂
chimcanhcut86 says
Tam su hay that, giong doc cua xelu truyen cam day 🙂
.nhim xu. says
…bài đọc hay quá!
trieuducphu says
Hay quá! Tựa như….
pe hieu says
so cool!