Nỗi nhớ có màu gì nhỉ? Nó có hình hài hay không? hay chỉ là một khoảng rất xa, rất mơ hồ và khó định nghĩa? Nỗi nhớ cứ tự dưng đến không thể biết trước, và khi nào nó vụt tan đi cũng không thể đoán định. Muốn vẽ lên bức tranh mang màu nỗi nhớ nhưng đến chính ta cũng không hiểu nỗi nhớ đang ngự trị trong mình đang tồn tại như thế nào. Thoáng chút mơ hồ, thoáng chút hụt hẫng, thoáng chút hạnh phúc và thoáng chút sợ vụt mất khỏi tầm tay theo gió bay…!
Giữa dòng đời ngược xuôi, đôi chân ta bước đi lầm lũi trong cô đơn giá băng tràn mọi nẻo. Con đường về phủ đầy bóng tối, tuyết lạnh của miền hoang hoải xa xôi với riêng ta trong cõi vô định, đủ để biết ta đang một mình. Rồi thoáng cơn gió lạ xuất hiện, đưa tay xua đi nhưng gió lạnh đã ngấm vào đôi bàn tay lạnh buốt, ngấm vào trái tim đã băng giá sau bao mùa đông lạnh buốt. Con gió đến để nỗi nhớ đi hoang, muốn tìm đến bên gió, muốn được nương náu trong trái tim của gió, và vô tình ta tự khoác cho mình một nỗi nhớ, chiếc áo vô hình đó khiến ta trốn mình trong mùa đông xa xăm và khô khốc. Gió không hình hài và màu nỗi nhớ cũng vậy. Nhưng cả hai lại cứ ngự trị trong sâu thẳm trái tim ta, có khi ta khẽ nở nụ cười khi nỗi nhớ là màu hồng của hạnh phúc mong manh đã qua và cần lắm những điều giản dị ấy nơi gió, có khi lại là màu trầm của hoài nghi, ghen tuông vô cớ… Nỗi nhớ chỉ có một nhưng bức tranh muôn màu ấy lại đa sắc màu và đa cảm xúc luôn tồn tại trong ta như một trò chơi trốn tìm giữa ta- nỗi nhớ và gió để rồi, ta yếu đuối trước định mệnh và lòng người, nỗi nhớ nhạt dần theo dòng thời gian và gió lướt xa dần theo những cơn mưa cuối trời… Riêng ta một cõi đi về, thu mình làm bạn với nỗi nhớ và thoáng chốc giật mình trong đêm khi nước mắt hòa vào tiếng mưa khi lời bài hát khẽ cất lên:
“Giọt mưa cứ rơi, tiếng mưa rơi đều đều,
Nghe con tim giá băng theo từng ngày,
Vì em nhớ anh, nhớ anh rất nhiều
Bao đêm mưa trôi qua người đâu thấy. ”
Và ta biết tất cả cũng chỉ dừng lại ở nỗi nhớ với những trải nghiệm buồn vui, hạnh phúc mà riêng ta ta hay, và gió vẫn cứ phiêu đến những chân trời xa, nơi đó không có sự tồn tại của nỗi nhớ. Làm sao để nỗi nhớ đuổi kịp gió? Làm sao để trái tim mong manh không còn khắc khoải nỗi nhớ mang tên gió? Làm sao nhắn với gió nỗi nhớ đang mang những tổn thương trong ta và gió, gió hãy mang nỗi nhớ đi theo!
Trả lời