Em đi qua những năm tháng cuộc đời, tôi vẽ lên tim mình và người buông tay em ra để chạy theo những điều được cho là hạnh phúc. Em lầm lũi trong màn mưa, trong những ngày nắng ấm và những đêm mùa đông dài lê thê co mình vào kỷ niệm, và em, cứ thế trôi đi trong cuộc đời này. Em quên, em vô cảm, em thờ ơ, em khóc, em cười rồi em lại nhớ, em lại cố quên, em lại là em. Cứng cỏi, tan ra rồi lại đông lại, em hoang hoải trong những buổi chiều hanh hao vàng vọt, rồi em lại vẫn là em, với bàn tay chưa bao giờ bấm lại những dãy số mà em đã thuộc nằm lòng trên bàn phím của chiếc điện thoại vô tri.
Em cứ thế, cứ nhớ và quên, cứ mơ và không mơ, một đôi mắt, một bàn tay, một hơi ấm, một nụ cười và những nụ hôn. Em nhiều lúc vật vã trong cơn say, khóc một mình khi nghe bài hát ngày xưa cũ nhưng tuyệt nhiên em lại bình thản trước anh đến không ngờ. Anh quên em, anh hạnh phúc, em cười. Những chuyến đi như những cuộc hành trình vô định, con tàu rời sân ga yêu thương rồi cập một bến bờ mới. Em chẳng biết rồi đời em, những sân ga em dừng lại sau này sẽ để lại gì cho em. Nếu ký ức đã là một viên sỏi, em sẽ làm gì đây?
Em sẽ cố gắng ném nó thật mạnh xuống sông, để sỏi mãi mãi nằm yên dưới đáy.
Nhưng nếu ký ức là một bức tranh?
Thì em sẽ tô đen tất cả để không nhìn thấy hình dáng của anh trong đó.
Nhưng đáng tiếc, ký ức về anh trong em đựng trong một chiếc bình pha lê quá đẹp và em không đủ nhẫn tâm xóa bỏ tất cả bằng cách đập tan chiếc bình đó. Xóa bỏ bằng cách nào đây? Em không biết. Chiếc bình pha lê em giấu trong một góc khuất của tâm hồn. Em để lòng mình nhớ anh như một thói quen, tập cho mình một thói quen khác lạ “nhớ để mà quên” rồi em cũng quen. Không phải quen với việc quên anh, mà quen với nỗi đau gặm nhấm trái tim từng đêm.
Có những người đi qua đời em, dừng lại, dang tay đón em, săn đón em, chờ đợi em. Nhưng trái tim em không biết từ lúc nào đã mất cảm giác ấy, chai lặng cảm giác yêu, có phải từ khi em mất anh chăng? Có người đã hỏi em “làm thế nào để anh đi vào tim em đây?” Em cười buồn, im lặng. Em biết, cánh cửa duy nhất vào tim em đã bị hình bóng anh khóa chặt mất rồi. Một năm, hai năm hay nhiều hơn nữa để hình bóng ấy mờ đi trong tim em, em kiệt sức, mất phương hướng, không thể tìm đâu được câu trả lời nữa rồi.
chang_trai_mtv says
Nothing’s impossible
keomutnhoxinh says
bình an trong tim minh…. đến khi nào khi em còn ko dám đối diện với anh nhi?:-s
naughtyboy77621 says
Yêu cầu được phát tặng nghe ấm áp và sâu lắng lắm Xe lu ạh!!!!
iloveyou_4321 says
nghe sao thanh thản qua…..có chút gì đó hơi buôn……………..nhớ
huongns says
Don’t let’s me go!
kuhuong214 says
chúc chị sẽ tìm thấy hạnh phúc 🙂
quynhtran says
giá mà 1 ai đó nghe được bài hát này, để biết rằng mình vẫn còn luôn nhớ về người đó, nhưng ngày hôm nay chắc chắn sẽ phải ít hơn ngày hôm qua!
dantuy says
Sẽ cố quên em,dù là rất khó,nhưng anh sẽ làm được!
ngong_do says
Mong bạn tìm được hạnh phúc!
thanhhung91189 says
biết rằng tình đầu thật khó quên, vì thế em se không quên nó. mà sẽ xem nó là nguồn động lực để em bước tiếp trên con đường mình đã chọn………….e biết giờ này anh đang đang vui bên tình mới, nhưng có giây phút tróng vắng nào đó, anh có nhớ tới mối tình đầu thơ mộng của chúng mình không??????????/
thanhhung91189 says
mong bình yên sẽ về qua nơi đây……..mong anh được hạnh phúc