Lâu rồi em không gửi những lời yêu thương cho anh. anh có biết là một cô gái có người yêu ở xa như em đang rất hạnh phúc không? Em cũng không hiểu vì sao càng ngày em nhận ra mình yêu anh nhiều đến thế! cái khoảng cách giữ Sài Gòn và Hà Nội dường như chưa bao giờ được gọi là khoảng cách để xen vào gữa anh và em. Tình yêu trong em cứ lớn dần lên qua các câu chuyện anh kể, về những chuyến đi trong cuộc đời anh. Những bến đỗ nhưng không trọn vẹn. Em yêu anh từ chính con người bình dị mà anh có, từ chính cái ước mơ có một ngôi nhà, có một mảnh vườn trồng nhiều cây ăn trái và những loài hoa mà em thích… Ước mơ mỗi sáng chủ nhật anh và em có thể cùng nhau uống trà và uống cà phê.
Vì chúng ta ở hai miền có những thú vui khác nhau, em ở Hà Nội em thích uống trà, còn anh ở Sài Gòn anh thích uống cà phê… Đôi khi em tự mỉm cười rằng nếu một ngày mình pha trộn 2 thứ đồ uống lại với nhau sẽ thành thứ gì? Biết đâu đó là thứ đồ uống kinh khủng nhất mà không ai nghĩ tới, biết đâu sẽ là thứ đồ uống hạnh phúc mà khi ai đó uống vào sẽ cảm nhận niềm hạnh phúc như anh và em bây giờ? Chúng ta có thể cùng ngắm nhìn những đứa con xinh đẹp vui đùa…cuốc sống chỉ cần thế thôi đúng không anh? Không cần phải quá ồn ào, quá sang trọng, quá giàu có, quá phô trương… một cuộc sống như bao người khác. Chỉ cần em và anh yêu thương nhau có thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Em thích sài gòn của anh rất năng động và ồn ào. Nhưng em cũng thích Hà Nội của em rất cổ kính nên thơ mà lãng mạn. Cũng giống như tình yêu mà ta giành cho nhau, lúc da diết cháy bỏng lúc nồng nàn cuồng nhiệt, lại có lúc tĩnh lặng…nhưng hơn ai hết em biết em rất yêu anh. Em rất vui vì có thể sống cùng anh những ngày ngắn ngủi giữa Sài Gòn, em thích cái cảm giác mình nắm chặt tay nhau đi trên phố như những người khách du lịch, thích lắm cái cảm giác anh nắm chặt tay em đi qua những khu phổ đông người như mình sợ lạc mất nhau gữa dòng đời vội vã và em biết anh rất yêu em và em cũng thế! Em thích cái cảm giác thấy gì em cũng hỏi và anh tận tình chỉ và giải thích cho em hiểu…thích cái cảm giác khi sang đường rất là nhiều xe và em hay ngập ngừng… Biết đâu một ngày mình sẽ làm như người miền tây đứng đó đợi cho đến bao giờ hết xe mình mới sang đường…ngây ngô nhưng thú vị phải không anh?
Em thích các món ăn ở đó, nó chân thật và mộc mạc như chính con người anh vậy, thích cái cảm giác hai giọng nói từ hai miền khác nhau mà lại đi chung với nhau, lại yêu nhau nhiều đến vậy.làm nhiều người tò mò thích thú.. Anh biết không em yêu anh nhiều như thế đó!
Dù ở bất cứ đâu, bất cứ việc gì xảy ra em luôn nghĩ sẽ có anh bên cạnh như những ngày tháng mình đã từng qua…em và anh cứ lặng lẽ yêu, lặng lẽ quan tâm nhau cho tới bây giờ thì không thể nào rời xa nhau nữa…anh hãy tin vào điều đó nhé! Dù ở Hà Nội hay Sài Gòn khi mình đi chung với nhau luôn có nhiều điều bất ngờ và thú vị vì mình yêu nhau…trong cuộc sống còn rất nhiều khó khăn thế nên anh đừng có nản lòng nhé! Hãy cố gắng vì những gì mình đã làm được đó….mà cố gắng đừng buông tay nhau! Vì trái đất này rộng lớn lắm chỉ cần buông tay và quay lưng đi một cái là sẽ lạc mất nhau…em không muốn điều đó đâu anh! Em sẽ kể cho anh những câu chuyện về niềm tin và sự thử thách như chính tình yêu của mình vậy anh à! Dù anh có làm gì ở đâu hãy nhớ rằng em luôn yêu anh, anh nhé!
Trả lời