This is a modal window.
Câu chuyện kể về một người mẹ già 35 năm nuôi đứa con tật nguyền, bác Lê Thị Bình
Bác Bình vốn là thanh niên xung phong thời chống Mĩ, năm 22 tuổi, bà kết duyên cùng ông Nguyễn Trung Hòa, cũng là bộ đội chiến trường Khe Xanh, Quảng Trị và chiến trường Tây Nguyên. Mùa đông năm 1974 sau mấy tháng sốt rét nằm liệt tại rừng, bác Hòa được đơn vị cho về địa phương điều trị.
Năm 1976, khi đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc khi sinh hạ đứa con trai đầu lòng. Trớ trêu thay, từ khi mới lọt lòng, anh Hợp đã mang một cơ thể kì dị, toàn thân nổi mụn nhọt, cơ thể xanh xao ốm yếu, tay chân cứ teo tóp đi. Càng lớn lên càng ngớ ngẩn, vô hồn. Biết con đang mang trong mình di họa chất độc da cam, hai bác đã vay mượn khắp nơi để chạy chữa cho con nhưng cũng chẳng có kết quả. Không còn cách nào khác, hai bác đành nuốt nước mắt vào trong, đưa con về nhà chăm nom với nỗi đau xé lòng.
Năm 1978, hai bác sinh người con thứ 2 với hy vọng con khỏe mạnh và là chỗ dựa lúc về già. Chị Nguyễn Thị Tình tuy không có biểu hiện nhiều của chất độc da cam nhưng khi lấy chồng, sinh con thì cháu lại thiếu đi cả hai cánh tay. Đến người con thứ ba của hai bac lại bị mắc bệnh tim bẩm sinh còn người con út lại mang trong mình căn bệnh Viêm gan B quái ác.
Anh Hợp thì quanh năm chỉ điên dại nằm liệt một góc nhà, cho gì ăn nấy, không nhận biết được xung quanh. Gia cảnh khó khăn, ba người con sau của hai bác dù bạo bệnh nhưng cũng sớm xa nhà đi làm thuê để mưu sinh.
Năm 2001, bác Hòa bị sốt rét cao, vì vết thương cũ lại tái phát. Sau mấy tháng nằm viện bác qua đời, để lại một mình bác Bình và người con dị tật ngớ ngẩn.
Bác Bình nghẹn lời kể: “Từ bé, thằng Hợp đã rất khó nuôi. Nó đã điên dại, ngớ ngẩn lại còn ốm đau triền miên. Có lần cháu nó sốt rét phải đưa đi bệnh viện, nhưng các bác sỹ không dám tiêm vì cơ thể cháu quá yếu chẳng may đột tử. Tôi đành nuốt nước mắt đưa cháu về điều trị tại nhà”.
Mọi sinh hoạt của anh Hợp trong suốt 35 năm qua cũng chỉ nằm một góc buồng chật hẹp. Mọi chuyện ăn uống, tắm giặt, vệ sinh đều do một tay bác lo toan, chăm sóc. Nhiều đêm, anh phát sốt, tiền nong chẳng có một đồng để đưa đi bệnh viện. Thương con, bác cũng chỉ biết khóc nhìn con đau đớn vì bệnh tật hành hạ.
Dù mới ở tuổi 35 nhưng cơ thể anh Hợp gầy còm, co quắp lúc lên cơn sốt trên mình cứ lở loét, sưng phù. Bữa ăn hàng ngày của anh cũng chỉ là nước canh, thức ăn mềm hay cháo loãng. Vì bị thất lạc giấy tờ nên bác Hợp không được hưởng chế độ chính sách.
Tuổi đã cao, sức yếu, nhưng hầu như đêm nào bác cũng thức trắng vì trông con. Đến bữa ăn đạm bạc hàng ngày của hai mẹ con mà cũng khi đói, khi no chứ nói gì đến chuyện thuốc thang. “Tôi không trách than số phận, chỉ mong mình được khỏe mạnh để còn có sức làm việc kiếm bát cơm, bát cháo nuôi con.
Vậy là 35 năm qua, người mẹ ấy không chỉ chịu cảnh gia đình li tán, đau đớn nhìn những đứa con bệnh tật dày vò, mà còn sống trong thiếu thốn cùng cực.
vigour624 says
Thu âm nhỏ quá, nghe ko rõ gì cả.
livestrong says
cần có 1 tấm lòng
kin lee says
bác ấy ở quê mình,khổ lắm,thương lắm :((
chang_trai_mtv says
iu nhất giọng em mit:X:X:X:X