Gửi yêu thương của tớ!
Là tớ đây, mưa hạ ngốc nghếch của cậu đây! Ngồi viết những dòng này gửi cậu mà cũng là viết cho chính tớ. Cho những ngày tháng đã qua của chúng mình, cho những kỉ niệm đã mãi mãi là quá khứ.
Người yêu à! Người ta nói tình yêu thì không đo bằng thời gian mà đo bằng chiều dài của những kỉ niệm. Phải chăng thế? Vì thế mà mới chỉ có bảy tháng ngắn ngủi bên nhau thôi mà tình yêu của chúng mình đã trải qua biết bao sóng gió. Nước mắt tớ dành cho người yêu của 5 tháng thôi mà nhiều bằng nước mắt của 5 năm tớ sống trên đời.
Tớ nhớ, nhớ những lần đầu tiên mình gặp nhau, những câu chuyện dài bất tận, những đêm thức buôn chuyện qua điện thoại, những lần cùng cậu lang thang Hà Nội, nhớ cả những cái nắm tay, cái hôn má chộp giật lần đầu tiên cậu làm tớ run rẩy. Những cảm xúc ngọt và trong veo ấy, tớ giữ, giữ nguyên vẹn. Tớ nhớ, mình vẫn hay nói mình như hai thế giới đối lập. Một cơn mưa hạ tinh nghịch, ngang bướng, có chút kiêu kì, tâm hồn lãng mạn, thích bay bổng và hay chọc cậu cười. Một cơn gió thu lành lạnh, trầm trầm, ngạo đời, có chút phong trần, mang trong mình những hoài bão to lớn về tương lai. Hai thế giới ấy cứ vô tình hút nhau thật mạnh mẽ để ngay trong lần gặp đầu tiên, cái kẻ trầm trầm và kiệm lời như cậu lại hăng say kể cho tớ nghe biết bao điều, lại vui vẻ, sẵn sang tâm sự với tớ nhiều suy nghĩ mà cậu chưa từng chia sẻ cùng ai. Còn tớ, ngay trong lần đầu tiên ấy, cậu đã gây cho tớ một ấn tượng thật khác, tớ bị cuốn theo những sở thích, những ước mơ trong từng câu chuyện của cậu. Và rồi mình yêu nhau, cũng nhanh như cách mình làm quen với nhau vậy. Vẫn là hai cực nam châm hút nhau đến mạnh mẽ, để chưa đầy một tháng sau lần quen biết đầu tiên, tớ đã gọi cậu hai tiếng “người yêu”! Tớ đã nghĩ tình yêu ấy sẽ mãi đẹp và bền vững như thế.
Thế nhưng, câu chuyện kể lúc bên nhau bớt vui, cậu ít cười hơn, lo lắng cho tương lai nhiều hơn, còn tớ vẫn mải mê theo đuổi những ước mơ trong tâm trí. Thế là, lại lần nữa, sự đối lập hiện hữu giữa chúng ta, nhưng lần này, nó đẩy mình xa nhau. Giờ tớ mới hiểu, người yêu ạ. Cùng là yêu thương, nhưng cậu yêu thương bằng lí trí, lo lắng quá nhiều cho tương lai của hai đứa. Còn tớ, yêu thương bằng trái tim, cứ muốn vun vén cho hiện tại đẹp như mơ. Có phải chăng vì chưa thật sự hiểu nhau nên buông tay cũng thật dễ dàng. Những ngày tháng sau đó, tớ nhận ra mình đã yêu cậu nhiều hơn cả bản thân mình. Tớ vội vã đi kiếm tìm lại yêu thương, bạn bè nói tớ đánh mất chính mình trong tình yêu này. Ừa! Tớ yếu đuối hơn, hay khóc hơn, và ngốc nghếch tự lừa dối mình và cho cậu cái quyền làm tổn thương tớ, lừa dối tớ. Đau lắm! Đau đến mức có lúc tớ đã hiểu rất rõ ràng cảm giác trái tim vỡ là như thế nào. Tớ cũng không hiểu mình yêu cậu nhiều như thế vì sao nữa. Phải chăng vì bàn tay ấy ấm áp, vì bờ vai kia dịu dàng, vì những lúc bên nhau, tớ được là chính mình, vì những cái ôm của cậu cho tớ cảm giác bình yên lạ lùng.
Và tớ đã làm được, đã lại có cậu trong cuộc đời của tớ. Lại ánh mắt dịu dàng nhìn tớ, lại bàn tay ấm áp, lại cái giận dỗi rất đáng yêu nếu tớ ngồi sau xe máy mà không chịu vòng tay ôm cậu. Vẫn là cậu, yêu thương của tớ!
Vì đã có những vết nứt nên đôi khi quá khứ trở về, làm tớ đau và bất giác tớ khóc rồi giận dỗi, không muốn bên cậu nữa. Nhưng cậu lại dịu dàng kéo tớ lại, nói lời xin lỗi, nói rằng cậu đang cố gắng làm lại tình yêu này, nói tớ hãy tin tưởng nơi cậu, để tình yêu mình lại trọn vẹn như xưa.
Gió à! Chính Gió đã là người lấy lại niềm tin cho trái tim của Mưa. Lần này, Gió cũng sẽ làm được, đúng không? Những kỉ niệm vui, Mưa sẽ giữ lại trọn vẹn. Những nỗi đau, Mưa sẽ để Gió xoa dịu dần dần. Những ngày tháng không vui đó, mình sẽ chỉ nhớ lại như là một bài học cho tình yêu thôi nhé, để mình hiểu nhau hơn, biết cách yêu thương đúng hơn để tình yêu không nhạt màu. Gió hãy cứ dịu dàng khi đi bên Mưa nhé? Còn Mưa, đã học được cách trao gửi lòng mình, sẽ yêu thương Gió và yêu thương cả chính bản thân mình. Như Gió đã từng nói “yêu thương vừa đủ” nhé! Chúng ta, vẫn một làn gió thu, một cơn mưa hạ, sẽ có những đối lập để lại hút nhau mãi thế. Cùng nhau thực hiện những ước mơ, cùng nghĩ về cả hiện tại và tương lai. Sẽ vẫn là chính mình nhưng biết hi sinh và chịu lắng nghe đối phương nhiều hơn nhé!
Người yêu à! “Chầm chậm thôi nhé, chúng ta sẽ yêu nhau thật dịu dàng”!
Trả lời