Rồi người cứ vô tình người đi./Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa/ Rồi chiều cũng vô tình chiều quên
Giữ sao được người đi qua cuộc đời/Giữ sao được chiều đi qua mặt trời
Chiều nay cơn gió lại đưa em về với miền kí ức, chợt giật mình và thấy nhói trong tim. Em vẫn nhớ những kỉ niệm dù là nhỏ nhất, em nhìn anh qua những kí ức khó phai mờ.
Anh à! Em đã học cách nhớ để mà nhớ, rồi lại học cách nhớ để mà quên anh.. những kỉ niệm của anh và em sẽ mãi là góc nhỏ trong miền kí ức trước khi em xa Sài Gòn- xa thành phố ồn ào đông đúc, xa anh, xa những kỉ niệm êm đềm, xa những gì đã trở thành thân thuộc. Em không bắt mình quên mà cũng chẳng cố gắng để mà nhớ bởi em tin rằng thời gian là phương thuốc có thể chữa lành mọi vết thương.
Anh và em gặp nhau trong một sự tình cờ và xa nhau có lẽ cũng vì anh đã đến với một sự tình cờ khác nữa phải không anh? Đã bao lần em nói với anh là em không giận, không trách gì anh cả, chỉ tại em không biết cách yêu thương để giữ anh lại bên mình. Khi cảm thấy không còn phù hợp thì anh có quyền đến với một tinh yêu khác, anh có quyên lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình.
Nhưng anh à, tuổi trẻ mỗi người chỉ có một mà thôi, đừng để nó trôi qua vô nghĩa, anh hãy đến với người mình thực sự yêu thương và ở bên người đó suốt cuộc đời. Em luôn mong anh được vui vẻ, hạnh phúc dù người con gái mang lại cho anh điều đó giờ không phải là em. Em biết đối với anh em chỉ là một cơn gió thoáng qua nhưng với em anh lại là mối tình đầu. Khi em cố gắng níu giữ và sống trọn vẹn với tình yêu cũng là khi anh muốn nắm một bàn tay khác và em đã chấp nhận buông tay. Giờ em mới biết yêu một người không phải nhất thiết phải có người đó ở bên cạnh mà yêu một người là luôn mong người đó mãi mãi hạnh phúc.
Bàng hoàng khi anh xa, nhưng giờ em đã đủ nghị lực để sống tốt, em tin hạnh phúc sẽ đến với em vào một ngày không xa. Ngày mai vẫn đến dù người ta có mong chờ hay không ? Sẽ còn nhiều đau khổ, đắng cay mà em phải vượt qua, phải vấp ngã, nhưng nhờ thế em sẽ trưởng thành hơn. Người cũ đã xa rồi, xa quá tầm tay với, xa cả từng nhịp đập nơi trái tim.
Hãy hạnh phúc anh nhé, hãy cười nhiều như anh đã từng, dù xa nhưng em vẫn sẽ quan tâm, sẽ lắng nghe anh nói bất cứ lúc nào và sẻ chia với anh bất cứ chuyện gì. Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu, dù tình yêu ấy không dài như những tình yêu khác. Em sẽ cố gắng sống tốt hơn, sẽ mạnh mẽ hơn. Rồi tất cả sẽ mãi là kỉ niệm, rồi sẽ đến lúc em nhìn anh mà trong lòng không còn xao xuyến nữa.
Em muốn mở lòng mình đón chào một mùa mới, đón chào những ân tình kế tiếp. Ở nơi xa kia có một người vẫn đang hướng về em với những tin yêu êm đềm nhất, vậy còn điều chi làm em ngại ngùng không dám bước tới bến yêu thương…phải không anh?
Tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu đầu của em!
Trả lời