1.Sarah Brightman - Time to Say Goodbye 2.Michael Learns to Rock - Nothing to Lose 3.Ed Sheeran - Lego House 4.Fiona Fung - Proud of You 5.Westlife - Season in The Sun 6.Buckcherry - Sorry 7.Adele - Set Fire to the Rain 8.Sarah Connor - From Sarah With Love 9.Ellie Goulding - Your Song
Em đã yêu anh, rất chân thành. Nhưng rất sai lầm. Thiếu chút nữa, em đánh mất bản thân mình vì tình yêu ấy. Khi yêu người ta thường hay mù quáng. Em công nhận điều ấy. Em biết mình đã mù quáng quá lâu, quá dài, và chính điều đó đã làm em tổn thương rất nhiều. Em yêu nên với tất cả mọi thứ của người yêu em em đều chấp nhận hết. Anh không học vấn, không nghề nghiệp. Không sao. Anh so đo, tính toán, ích kỷ, gia trưởng, lạnh lùng… em chấp nhận hết. Em lờ mờ nhận ra rằng anh không yêu em chân thành, rằng anh ko tôn trọng em, rằng với anh em ko là gì cả… Rồi thời gian sẽ thay đổi, có lẽ mình quá nhạy cảm, chỉ chút ít thôi mà, chấp nhận được.
Em đã bao biện cho anh như thế, hàng trăm lần. Anh nói và em tin. Anh nói rằng, cái con người bên trong anh không như thế, anh nghĩ nhiều lắm nhưng không thể hiện ra, rằng anh thương nhưng anh không biết nói như thế nào, rằng anh thương nhưng anh chỉ biết thương thôi. Anh thật đặc biệt, anh khác với những người khác. Em đã tự thuyết phục mình như thế rất nhiều lần. Cái niềm hi vọng lay lắt ấy thế mà cũng sống trong em dài lắm.
Mỗi lần sự chịu đựng trong em tụt gần xuống đáy, anh lại nói, vài câu thôi, thậm chí là vài từ, sự chịu đựng trong e lại dâng lên. Em tiếp tục lừa mị dần. Nhưng đời con người, rồi cũng đến ranh giới của sự sống, bắt đầu cái chết. Trái tim ngốc nghếch của em cũng phải đi đến giới hạn của sự ngu ngốc để mà tỉnh ra. Em đã làm gì sai? Khi chia tay người yêu nhiều hơn vẫn thường dằn vặt mình như thế. Cứ nghĩ mình cứ yêu thật nhiều để người ta hiểu và trân trọng tình cảm của mình, để người ta biết quý, biết gìn giữ. Nhưng có lẽ đó lại chính là sai lầm của em. Anh hất em ra và em vẫn mải miết đứng chờ.
Anh quay lại nhìn thương hại và em níu kéo anh bằng sự im lặng, cam chịu yêu anh. Anh đi đến bên em và em ôm chầm lấy anh. Và vì thế nên anh mất hết sự tôn trọng dành cho em. Anh mất hết niềm hứng thú với tình yêu của những kẻ trai – thích đi chinh phục. Anh lơ đễnh, còn e vẫn yêu anh nhiệt tình. Anh thấy thương thương còn em thì khóc rất nhiều vì anh.
Mỗi lần nói chuyện với anh em muốn nói rất nhiều còn anh thấy mệt. Mỗi tháng em mong đến ngày gặp anh, anh nói gặp nhiều làm gì. Sinh nhật anh, em muốn làm bánh gato tặng anh, anh bảo anh không muốn tổ chức. Sinh nhật em, em mời anh đến nhà chơi – 3 lần, anh nói không. Đã đến lúc cần phải nói lời tạm biệt. Tiếp tục thì em sẽ không nhận được gì ngoài đau khổ và tổn thương. Time to say goodbye. Để em ghép những mảnh vỡ cho trái tim e có cơ hội được lành lặn, để nói lại đập những nhịp mà tạo hóa đã kiến tạo ra.
Thời gian đầu, tớ đã nghĩ mình có thể quên ấy dễ dàng hơn thế nhưng không ấy à...! T đã cố sống tốt, cười nói nhiều hơn, làm cho mình bận rộn nhiều hơn, nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi được những suy nghĩ cảm xúc của tớ về ấy. Nó quá khó khăn...Có lẽ quyết định quên đi một người nhiều khi là quyết định đúng nhưng đó không phải là quyết định dễ dàng để quên ấy nhỉ?
Nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi, tớ đã chấp nhận tất cả và thấy nhẹ nhõm hơn cho dù trong tớ ấy vẫn là một điều đặc biệt, khoảng thời gian bên ấy vẫn là lúc tớ cảm thấy yên bình nhất. Xin lỗi ấy vì những gì tớ đã gây ra. Và hơn cả...tớ ảm ơn vì ấy đã xuất hiện trong cuộc sống của tớ. Và chưa khi nào biến mất, ấy vẫn luôn ở đó mỗi lúc tớ vui hay buồn. Nhưng tớ không muốn cứ níu kéo ấy mãi như thế này khi mà chẳng có khi nào quay trở lại được như ngày xưa. Vì thế ấy hãy coi tớ như một quá khứ thoảng qua và cất giữ nó vào một nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim ấy nhưng đừng để nó mất đi hoàn toàn để cho tớ biết rằng tớ đã từng tồn tại trong ấy. Gửi đến ấy ca khúc "Nothing to lose", ca khúc ấy yêu thích.
"Đã từng yêu ấy nhiều lắm!"
Bao nhiêu nắng để làm khô một dòng sông? Bao nhiêu mưa để cuốn trôi một sa mạc? Bao nhiêu đêm để giết chết 1 nỗi nhớ? Bao nhiêu cái hôn để đong đầy một tình yêu? Bao nhiêu nước mắt để được tha thứ? Bao nhiêu lần biết thế? Nếu có thể? Nếu như? Để rồi?
Gửi người tôi yêu! Cuối cùng thì cái thời khắc khủng khiếp mà anh linh cảm cả tháng qua cũng đã đến, thật chóng vánh nhưng dù sao anh cũng đã có 1 thời gian nếm trải nó rồi. Mặc dù trong thời gian ấy vẫn có những lúc hy vọng nhiều lắm, chứ không như lúc này. Kết thúc… anh không thể tưởng tượng được rằng đến một ngày tình yêu của chúng mình lại chịu một kết cục như vậy, tình yêu to lớn, sâu sắc đến mức anh chưa bao giờ phải lo lắng hay suy nghĩ về nó, chỉ duy nhất một điều là phấn đấu để vun đắp thêm cho nó mà thôi. Chẳng ngờ sau bao năm tháng cùng nhau vượt qua những thăng trầm của cuộc sống, sắp đến ngày được hưởng trái ngọt thì anh buộc phải dành trái ngọt ấy cho một người Khác…
Anh biết tất cả là lỗi lầm của anh, cũng vì quá tin tưởng vào tình yêu ấy mà anh đã để mất em lúc nào không biết, để đến một ngày em và tất cả người thân của em không còn chấp nhận anh nữa. Anh đau đớn lắm, khi anh cố gắng làm mọi thứ để lấy lại những gì đã mất thì tất cả đã quá muộn màng. Nhưng dù sao anh cũng được an ủi 1 phần đó là em không cảm thấy đau đớn giống như anh, em đang hài lòng với cuộc sống mới của mình. Như thế anh cũng bớt đau khổ phần nào, bởi vì hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh. Nhưng em à, em phải luôn ghi nhớ là không được dễ dàng bằng lòng với cái mà mình chưa thực sự hiểu về nó, cố gắng bình tĩnh, cẩn trọng, chậm rãi trong từng bước đi của mình để có thời gian suy xét và đánh giá về nó trước khi có những quyết định xa hơn em nhé. Nhất định không được cam chịu hay chấp nhận bất cứ điều gì có thể gây đau khổ cho mình em nhé.
Và một điều quan trọng, hãy nhớ đến anh nếu không may gặp phải chuyện buồn, đau khổ hay thất vọng về lựa chọn mới của mình em nhé. Đừng bao giờ tự chịu đựng một mình, như thế là không công bằng với bản thân mình, vì em không bao giờ đáng phải chịu như thế, em nhớ chưa? Em đã hứa với anh rồi đấy, không được nuốt lời đâu. Hãy nhớ là nếu không may xảy ra cái điều “giả sử” ấy thì phải nhớ tới ngôi sao của em em nhé. Anh dù chấp nhận xa em, nhưng sẽ luôn dõi bước theo em để biết chắc chắn em được hạnh phúc… Và anh vẫn chờ đợi trong mỏi mòn…
Anh Quick và chị Snow thân! Em nhờ anh chị gửi những lời tâm sự này của em đến người ấy là Lưu Thị Hiền Lớp KH8C Học Viện Hành chính với lời nhắn: “Em à hãy vững bước trên con đường em đã chọn không có anh bước cùng, cho dù thế nào thì anh vẫ mãi yêu em! Chúc em hạnh phúc!”.
Xin cho con một lần được thoát khỏi vòng tay yêu thương của bố mẹ, để con được nếm trải những cay đắng của cuộc đời, để con được học tập và làm quen với những thử thách, để con tự mình đứng dậy mỗi khi con bị vấp ngã mà không có bố mẹ bên cạnh nâng đỡ. Xin cho con một lần thôi, chỉ một lần được tự do bay nhảy giữa cuộc đời, mà từ trước đến nay con vẫn nghĩ nó thật tươi đẹp, đầy nắng ấm và hoa tươi.
Nhưng không, con đã nhầm. Xa vòng tay của bố mẹ. Giờ đây, đứng giữa cuộc đời rộng lớn với hàng biển người, và vô tận những khó khăn, con thấy bơ vơ, lạc lõng, mất phương hướng, chẳng tìm thấy một tia sáng nào dẫn đường cho con theo. Nhưng dù vậy, con vẫn xin được tự do làm những gì mình thích, tự do yêu thương, để con được yêu những người mà họ chưa bao giờ yêu con. Con sẽ không hối hận khi cho đi mà không được nhận lại. Mặc dù lúc đó con đã không khỏi cô đơn và cay cay sống mũi.Vâng, nhưng con cũng muốn được khóc vì một người nào đó một lần, để con biết được vị mặn của nước mắt. Để con được thử cảm giác thế nào gọi là sự cho đi tình cảm. Để con biết được rằng tình yêu mà bố mẹ đã cho chúng con lớn như thế nào.
Và cũng xin đừng sợ con bị vấp ngã hay bị tổn thương. Vì nếu con không bị tổn thương và gục ngã, con sẽ luôn có một suy nghĩ rằng cuộc đời thật đẹp biết bao, và thật buồn con sẽ vô tình làm tổn thương những người yêu con. Nhưng mọi thứ rồi sẽ qua thôi, con sẽ vẫn phải bước đi trên chính đôi chân của mình, con biết mình sẽ chẳng bao giờ được che chở, bảo vệ bởi bố mẹ và những người yêu con suốt cuộc đời. Sẽ chẳng có cái gì là vĩnh viễn đúng không? Hôm qua và hôm nay là hai phạm trù khác hẳn nhau. Xin hãy đừng lo cho con. Mọi chuyện rồi sẽ qua cả thôi.
Con đã lớn thật rồi, 22 tuổi, cái tuổi mà con không chỉ biết lo cho riêng con, mà con cũng phải lo cho cả bố mẹ, anh chị nữa đúng không? Chỉ còn vài tháng nữa con sẽ tốt nghiệp, con hứa sẽ trở thành một người có ích cho xã hội. Hãy tin ở con. Xin anh chị hãy phát tặng bố mẹ và những người thân yêu của em bài hát “Proud of You”. Cảm ơn anh chị rất nhiều.
Lạnh quá! Mùa đông năm nay lạnh thật! Thế là một năm nữa lại sắp trôi đi rồi! Và, hai chúng ta đã xa nhau được một năm rồi đấy! Bạn thân nhỉ? Một năm rồi, nhanh thật, thế mà tớ cứ tưởng chỉ mới đây thôi chứ! Một năm qua cậu sống như thế nào? Có vui không? Ở Việt Nam giờ này chắc cũng đang lạnh lắm! Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé!
Bạn thân ơi, ước gì cậu vẫn còn ở bên tớ thì tốt biết mấy, tớ sẽ không sang Nga học đâu. Rồi hai chúng ta lại sẽ mặc những bộ quần áo giống nhau, cùng nhau đi trên con đường quen thuộc, trao cho nhau những hơi ấm của mình và cũng xuýt xoa: “Lạnh quá!”. Nhớ lại những lần đó vui thật, bạn thân nhỉ?. Một năm rồi, tớ không còn được nghe thấy giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng truyền cảm, trong trẻo của cậu nữa. Ngày tớ chuẩn bị sang Nga, những lúc đó,cứ nghĩ đến một ngày mai không có cậu bên cạnh là tớ chẳng biết làm gì nữa cả. Ngày mai đến lớp, ai sẽ ngồi cạnh tớ tớ đây?
Bạn bè mới, thầy cô mới, lớp học mới, ngôi trường mới và mọi thứ với tớ tất cả đề mới chỉ tiếc là không có cậu bên cạnh tớ. Ai sẽ cùng học với tớ học đây? Ai sẽ cùng tớ đi trên con đường quen thuộc và cùng nhẩm lại những câu tiếng Nga mới học đây? Và ai sẽ là người ở bên tớ mỗi khi tớ có tâm sự hay có chuyện vui, chuyện buồn đây? Bạn thân ơi, có phải cậu đang chơi trò trốn tìm với tớ không? Tớ thua rồi, tớ không tìm thấy cậu, cậu ra đi!!!
Bạn thân ơi, cậu có biết rằng, không có cậu bên cạnh, tớ cảm thấy cuộc đời này thật trống rỗng và buồn tẻ đến mức nào không? Lúc đó tớ đã rất buồn, không bước tiếp ra sao và tưởng chừng không thể đứng dậy được nữa. Nhưng nghĩ lại tớ thấy mình buồn cũng không thể làm cho cậu quay về bên tớ được. Và tớ cũng biết cậu không muốn tớ buồn phải không? Chắc duyên trời đã định sẵn, hai chúng ta không có duyên được ở bên nhau. Bạn thân ơi, tớ chưa biết được tớ sẽ như thế nào trong tương lai. Nhưng tớ sẽ cố gắng, tớ sẽ cố gắng là cậu thứ hai trên đời này.
Tớ biết, còn rất nhiều chông gai, thử thách đang đợi tớ phía trước. Nhưng cậu vẫn luôn bên tớ, luôn cổ vũ, động viên tớ đúng không? Dù thế nào đi nữa chúng ta sẽ vẫn là bạn thân như ngày xưa Khanh nhé!
Có thể hôm nay với em anh là điều gì đó quan trọng! Có thể hôm nay anh đã yêu em! Có thể hôm nay mọi thứ xung quanh anh mọi thứ đều tươi đẹp. Có thể cuộc sống hôm nay sẽ đẹp nhưng ngày mai, ngày mai sẽ thế nào? Ngày mai em sẽ bước qua anh như người đâu quen biết. Ngày mai em yêu ai khác. Ngày mai cuộc sống xung quanh anh sụp đổ đen kịt. Mọi thứ đều sẽ thay đổi, thay đổi hoàn toàn từ từ. Có những điều thay đổi từ nhỏ đến lớn. Nó ảnh hưởng đến cuộc sống của riêng ta và cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Sau những vấp ngã thì ta lại đứng dậy, thường là thế đôi khi cũng chẳng cần phải dậy vì ta đâu có ngã, mà ta chỉ nghĩ là ta đã ngã thôi. Mọi thứ cũng đã qua và cuộc sống trở về vốn của nó, em và anh đã chẳng còn là gì nữa cả.
Mong là gặp nhau thì cũng sẽ mỉm cười và chào hỏi thế thôi. Nnhận ra được lỗi lầm nhưng cũng chẳng làm gì cả... đôi khi cái sai đến từ sự vô ý, thiếu suy nghĩ hay là vô tâm nghĩ là cái điều mình làm được sự chấp thuận, đồng ý là nó đúng nhưng chưa chắc đã là như thế... một buổi chiều rét ngồi trên cái căn thượng xưa cũ và nhìn về những ngày đã qua anh, anh cũng phải cười vì sự ngô nghê vì tình yêu đấy. Có lẽ nó sẽ là 1 bài học quý giá cho anh cho em , thôi nhé gấp lại một tình yêu và ta bước tiếp. Lùi một bước để trở về cái thuở chưa yêu.
Mình đã từng tin rằng khi một con người bắt đầu chào đời thì người yêu của họ đã được định sẵn đâu đó trên trái đất này. Để rồi đến một ngày nào đó, hai người đi ngang nhau. Họ sẽ va vào nhau (như mấy bộ phim điện ảnh vẫn thường như vậy) và rồi câu chuyện bắt đầu. Sẽ bắt đầu những tháng ngày nhớ thương, khi mà mỗi buổi sáng thức dậy đã vội vã kiểm tra điện thoại xem có ai đó chúc mình một ngày mới tốt lành không và lúc tối về lại lặng lẽ cùng nhau nghe bản nhạc ấm áp trong một quán cà phê quen thuộc nào đó, lặng lẽ nhìn nhau, và lặng lẽ khiến cho nhau cảm thấy hạnh phúc.
Mình cũng đã từng tin rằng khi yêu thương ai đó hết lòng thì bạn sẽ được đáp lại, từng tin vào những tình yêu bắt đầu bằng sự chờ đợi. Đôi khi cuộc chờ đợi sẽ kéo dài rất lâu. Ba tháng. Ba năm. Hay thậm chí là mười năm, hai mươi năm. Nhưng rồi phía bên kia sẽ nhận ra rằng tình yêu không bằng đầu từ những rung động ngây ngô mà bắt đầu bằng những tình cảm chân thành. Cuộc tình có thể bắt đầu muộn hơn một tí, khi con người đã bắt đầu chính chắn hơn trong suy nghĩ và hành động.
Những người già lụi cụi vậy mà yêu đằm thắm hơn, da diết hơn những người trẻ. Bởi họ đã đi qua hết một chặng đường đời, đủ để nhìn nhau không phải bằng những món đồ hiệu bên ngoài, bởi mái tóc óng mượt như tơ, làn da mịn màng như da em bé mà họ nhìn bằng trái tim. Mà trái tim thì nào có nói dối bao giờ.
Và mình đã từng tin rất nhiều thứ, đủ để sống, đủ để mộng mơ và đủ để yêu, hay đó không hẳn là yêu mà chỉ là những gì mình vẽ nên cho chính mình. Đủ để một đứa trẻ có thể ấp ủ về một ngày mình sẽ đến nơi có người mình yêu và yêu mình. Khi ấy mình sẽ thôi những tháng ngày lang thang một mình trên khúc đường Hà Nội, đôi lúc chỉ để chạy vòng quanh, không đến nơi nào cả, chỉ là chạy vọng quanh. Mình sẽ không phải ngồi một mình trong quán café và bắt đầu nhấm nháp cái chất đắng từ từ trôi vào cuống họng.
Dạo quanh nhà sách và bắt gặp cái tựa khiến mình phải ngẩn ngơ “Giá đâu đó có người đợi tôi”. Ừ thì biết đâu mình vẫn chưa sống đủ, chưa yêu đủ nên vẫn chưa đến được nơi đó. Và mình lại bắt đầu tin, bắt đầu hy vọng vào những ngày mai. Dù mình vẫn chưa biết được rằng “đâu đó” là ở đâu.
Bạn thân mến... Đã gần 1 năm rồi chúng ta chưa một lần dù chỉ nhìn thấy nhau từ xa. Chúng ta, một người ở miền bắc và một người ở miền nam? Không! Chỉ là chúng ta không thể nào biết người kia đang ở đâu. Chúng ta thậm chí đang cùng nhau ở trong một thành phố rất nhỏ. Người ta nói rằng tình yêu chân thật, giữa biển người vẫn tìm thấy nhau. Nhưng chúng ta có điều gì để tìm thấy nhau giữa một biển người đó? Tôi chỉ có một điều duy nhất, là kí ức của tôi. Tôi sợ một ngày nào đó, thức dậy sẽ không thể nhớ bạn là ai, nên ngày nào tôi cũng nhớ bạn, một người bạn của tôi nói rằng, nhớ một cái gì, nghĩa là học thuộc lòng nó, và tôi học thuộc lòng bạn, bất cứ lúc nào tôi không thể ngăn nổi mình thôi nghĩ về bạn.
Tôi vẫn nhớ lần cuối cùng tôi gặp bạn là mùa đông năm trước, vào một buổi tối rất lạnh. Chúng ta ngồi im lặng cạnh nhau, và tôi cảm giác thấy ánh mắt cô đơn của bạn. Có sao đâu nếu bạn nói rằng, bạn không muốn cô đơn, và muốn tôi ở bên bạn, tôi sẽ chẳng ngại ngần gì đâu, giống như ngày còn nhỏ, tôi vẫn ngồi cạnh bạn, trên chiếc bàn học của chúng ta, im lặng và sẽ chẳng phiền bạn đâu, chỉ cần, tôi thấy bạn đang bình yên. Đôi khi tôi vẫn nhớ những ngày tháng ấy da diết, nhưng làm thế nào trẻ lại được? Tôi không thể tìm lại một hình ảnh cậu bé của tôi ngày xưa, ấm áp và bình yên. Có phải rằng, bà chúa tuyết đã đem trái tim của bạn đi thật xa?...
Đó chỉ là những mộng mơ của tôi, vì rằng, không phải bà chúa tuyết đã đem bạn đi, mà chỉ là, trái tim bạn đã thay đổi. Nếu như tôi có thể kéo bạn ra khỏi nơi bóng tối lạnh lẽo ấy... Nhưng mọi việc tôi có thể làm là ngày ngày học thuộc lòng về bạn, và đôi khi, nhắn tin cho bạn để biết rằng bạn và tôi đang tồn tại, mặc dù, tôi biết bạn sẽ chẳng trả lời, nhưng mỗi khi máy báo rằng tin nhắn đã gửi, tôi cũng đã hài lòng lắm, vì bạn vẫn ở đây thôi.
Những lần nhắn tin với bạn vào buổi tối, bạn vẫn nói, mình ngủ trước đây, ban đầu tôi hụt hẫng, nhưng sau này tôi biết được rằng, đi ngủ sau bạn, biết là bạn đã ngủ rồi, là một điều làm tôi thấy bình yên vì đã dõi theo giấc ngủ của bạn.
Vào mỗi mùa đông, tôi vẫn là người đi ngủ sau bạn, và sẽ luôn cầu chúc cho bạn những giấc ngủ yên bình. Tôi sẽ là chiếc gối và bạn có thể dựa vào nếu cuộc sống này làm bạn mỏi mệt. Cái rét này đến muộn quá, và sẽ ra đi rất muộn, bạn ạ.
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay để bắt đầu một cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương, cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn của thành công, là thành công đến muộn mà thôi.
Ừ, thế là hai tháng rồi, hai tháng kể từ ngày mình chia tay, hai tháng từ lúc bắt đầu bước chân nặng trĩu, không biết đó là sự thật hay không. Hai tháng trước, đúng như thế này, trời lạnh. Hôm đấy, anh ngủ ngon, mong là sớm mai chỉ là giấc mơ. Nhưng không, đó là sự thật, một sự thật chắc chắn – em và anh đã chia tay. Ừ thì chia tay đồng nghĩa với việc ta sẽ không lo lắng cho nhau, quan tâm nhau, giúp đỡ nhau, và yêu nhau, có thể không còn đi chung một con đường.
Có thể em muốn chia tay vì em không tìm thấy tình yêu và em rời bước. Người ta bắt đầu mọi thứ từ những điều đơn giản và kết thúc nhẹ bẫng như chưa từng có gì.
Một ngày kia, khi ta gặp lại nhau, em sẽ cho anh một câu trả lời hoàn thiện. Anh sẽ chẳng dám hỏi em người ta yêu em thế nào, người ta có tốt với em không, bên họ mùa đông này có ấm không, em ra sao. Và rồi có lẽ em sẽ trả lời anh, đó là một bàn tay, một tình yêu và em đang yêu. Như thế thì tim anh đau lắm. Vì thế ta cứ bước tiếp thôi. Hôm nay, ngày mai và ngày xa nữa, ta sẽ gặp lại nhau ở đâu đó, lúc mà con tim đã trở về nguyên vẹn.
Đức Anh says
Đầy tâm trạng.
shuri says
tình yêu luôn đi cùng sự phản bội và niềm tin mù quáng