Vậy là, có lẽ tôi đã xa em thật rồi. Thật là tệ cho một thằng Nhóc vừa mới yêu đã phải xa, vừa mới nở nụ cười hạnh phúc của một tình yêu- thì cũng đã biết đến vị mặn của những giọt nước mắt lúc chia xa. Nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ không hối hân, vì tôi đã dám yêu, và dám sống cho tình yêu của mình.
Chưa được 60 ngày kể từ giây phút đầu gặp gỡ, quen biết em. Không quá ngắn, cũng chẳng quá dài để cho cảm xúc được lên ngôi, cho tình cảm được thăng hoa. Tôi chỉ tiếc, giá như tôi gặp em sớm hơn, để có nhiều những kỉ niệm hơn, để được yêu em nhiều hơn. Để có thể giữ em lại, để được sống cùng em trong một thành phố
Em nói đúng ! Có lẽ mọi lời nói lúc này đều là vô ích cả… Tôi cũng không hi vọng có thể thay đổi được điều gì trong những suy nghĩ, trong quyết định của em. Bởi tôi biết, em cũng đã phải cân nhắc, và rất khổ tâm khi đưa được ra quyết định cuối cùng. Tôi không trách em, mà chỉ trách rằng sao cuộc sống quá khắc nghiệt, mang em bên ta thật nhẹ nhàng, bình yên, mà sao mang em đi lại có quá nhiều mưa giông, bão táp…
Tôi cảm ơn em vì đã ở bên cạnh 58 ngày qua, đã cùng tôi chia sớt những suy nghĩ về cuộc sống. Đó cũng chính là 1.392 giờ hạnh phúc…Cám ơn em, vì đã cho tôi 83.520 phút yêu thương…Cám ơn em, vì đã cùng thở chung với tôi bầu không khí suốt 5.011.200 giây lịm ngọt. Cám ơn em, vì tất cả…
Nếu em ở lại, tôi sẽ là người sung sướng nhất, hạnh phúc nhất…Tôi sẽ đưa em đến nhưng miền đất mà em chưa từng đến…Tôi sẽ nấu cho em những món ăn mà em thích, hát cho em nghe mỗi khi em muốn…Là bờ vai vững chãi cho em dựa mỗi khi em cần… Sẽ là cái đồng hồ chính xác hơn bất cứ cái đồng hồ nào trên trái đất này, báo thức cho em vào mỗi buổi sáng và tới giờ ăn trưa…
Còn nếu em đi, thì tôi cũng sẽ chấp nhận, và buông xuôi mọi thứ… Tôi sẽ không biết làm gì khác ngoài lời nguyên cầu cho em bình an. Chỉ có một điều tôi lo lắng nhất, mùa đông ngoài bắc rất lạnh, và khắc nghiệt quá…Mà em thì mỏng manh, và yếu ớt như vậy. Khi nào lạnh quá, em hãy nói cho tôi biết nhé… Tôi sẽ gửi cho em những vạt nắng vàng ấm áp của phương Nam. Tôi tin rằng , mây và gió sẽ không nỡ lòng nào làm nhạt nắng của tôi dành cho em đâu.
Tôi thấy em rồi !
Giữa dòng đời xuôi ngược
Thằng con trai mồm năm, miệng mười
Trước mặt em thường lặng im…ngốc nghếch..
Tôi đã quá ngốc nghếch khi chần chừ trước tiếng gọi của con tim
Tôi đã quá ngốc nghếch khi để mất em…
Tôi đã quá ngốc nghếch để đến lúc nhận ra được điều gì đó, thì dường nhu mọi chuyện đã quá muộn…
Tôi đã quá ngốc nghếch khi không làm gì để giữ em lại
Tôi sẽ nhớ em lắm đó…! Tôi sẽ nhớ lắm khuôn mặt ấy…… Nụ cười ấy…… Hình dáng ấy…Những thứ đã theo tôi đi vào trong giấc mơ. Tôi sẽ nhớ, nhớ lắm. Nhưng vẫn hi vọng em sẽ trở về .Vẫn có “một người” chờ “một ngươi”.
new_levitan says
hẹh lại poctem roài . bạn này nói kung hay nhưng t thik bạn nâu đá hơn
love_cinderella_285 says
rốt cuộc ai là chủ nhân của bức thư này.sao lại gjống ch của mình vậy…a ơi.có pải a k????
livestrong says
không phải em