Mưa. Lại một cơn mưa nữa xuất hiện. Và tôi lại thấy lòng mình chùng xuống. Bất giác tôi cảm thấy rẳng tôi cần phải viết, viết một điều gì đó để trút bỏ hết những tâm trạng rối ren này. Rồi những ngón tay tôi nhảy nhót đều đặn trên những phím chữ. Gõ hết những dòng chữ này đến dòng chữ khác một cách mông lung và mơ hồ, để mặc dòng tâm trạng đưa đẩy nó đi về đâu chăng nữa…
Tôi ngắm nhìn màn mưa và biết rằng tôi lại nhớ anh. Mối tình của hai đứa gắn liền với những cơn mưa. Những cơn mưa lặng lẽ, xao xác của ngày xưa đã trùm lên hai đứa những kỉ niệm ngọt ngào. Tôi vẫn nhớ như in bàn tay ấm sực của anh đã siết chặt ủ ấp tay tôi trong cơn mưa lạnh ấy như thế nào? Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác hạnh phúc lâng lâng khi tôi gục đầu vào lưng anh trong chiếc áo mưa đôi to sụ ấy, hai tay tôi được ôm vòng qua anh mà nghĩ về thế giới chỉ có riêng hai đứa mà thôi.
Kỷ niệm. Ôi, cuối cùng thì tôi cũng chỉ có thể thốt lên được rằng : Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Thế nhưng những khoảnh khắc ấm áp của những ngày quá vãng vẫn giữ được sức mạnh ấy, cứ mỗi lần chúng được khơi lên là một lần tôi thấy mình cười một cách vu vơ và tim mình nhói lên từng đợt, thoảng hoặc, nước mắt buột ra không thể nào kìm giữ. Và tôi lại thêm một lần tự hỏi: Tại sao?
Cứ mỗi lần tôi nhớ anh thì tôi lại nhớ về một bài thơ mà cách đây vài ba năm tôi được nghe trên Theo Yêu Cầu – Mùa lá rụng của Onga Becgon. Lần đầu tiên tôi nghe bài thơ này tôi chỉ cảm nhận được rằng lời thơ thật hay, cảm xúc mênh mang và sâu sắc. Nhưng đến ngày hôm nay khi tôi trở lại với bài thơ này, không hiểu sao tôi lại có cảm tưởng bài thơ ấy như viết về chính tôi, về chính anh, về một sự rời xa không cách nào trở lại
Ôi trái tim, trái tim một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sổ sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình?
Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng?
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng” –
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng sẽ phải xa anh vĩnh viễn
Anh – con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi đơn độc quá trong đời
Ở Matxcơva người ta phải treo những tấm biển trên các đại lộ với dòng chữ : “Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng”, còn tôi hôm nay lại chạm muốn chạm vào cái cây tâm hồn của chính mình, để nghe lá rời bỏ cây xao xác rụng, như thể rằng làm như vậy trái tim sẽ đau thêm một lần cuối rồi vĩnh viễn tĩnh tâm trở lại, như thể mối tình buồn sẽ được kết lại cho hai kẻ yêu nhau cô đơn bước tiếp giữa cuộc đời.
Có thể rằng tôi đã mất anh. Có thể rằng kỉ niệm vĩnh viễn chỉ là kỉ niệm. Có thể rằng sẽ không ích gì hết khi trái tim chưa thể ngừng yêu. Và tôi có viết những lời này thì có lẽ cũng chỉ là vô nghĩa. Nhưng tôi sẽ đóng chặt tình yêu này vào đây. Cho một lần duy nhất. Và tôi mừng rằng tình yêu của tôi là có thực, đủ để sau này nếu có lần nào tôi ngoái đầu nhìn lại, tôi sẽ mỉm cười và nói : Tôi đã yêu bằng cả tâm hồn.
Trả lời