Mưa ở đây…
Những hạt mưa tắt nghỉ ngay khi chạm đất, biến mất, không còn dấu tích. Ánh sáng thì còn đó, còn mãi. Tôi đã quên nàng, quên vết đau xưa, chỉ giữ lại ở đâu đó trong lòng mình nỗi vui êm đềm biêng biếc của ngày đầu gặp mặt, vui như nắng, xanh như nắng.
Rồi cũng sẽ vui.
Tôi không còn lưu giữ số điện thoại của nàng, địa chỉ điện thư của nàng; bởi thế dù muốn, tôi không thể liên lạc với nàng. Mà cũng đâu ích gì.
Cũng như chúng ta đâu bao giờ muốn đi nhặt lại tàn tích của những cơn mưa. Hãy để yên cho mặt đất làm nhiệm vụ: hút sạch những vũng nước, những thương tâm. Hãy để mặt đất tỏa sáng sau mưa, mặt người bừng dậy nụ cười sau mưa. Vết đau liền da, thành sẹo, và biết đâu sớm mai nắng tôi sẽ còn yêu lại.
– Nhạc sĩ Quốc Bảo.
Trả lời