Mùa hạ cuối cùng của đời sinh viên đã mở ra. Ta đã chuẩn bị nhiều thứ để đối diện với nó. Ta dọn dẹp bản thân, lên sẵn một vài kế hoạch nhất định phải thực hiện và tập đối diện với chính mình.
Ta chưa nghe một tiếng ve nào trọn vẹn suốt đôi ba năm nay. Giữa thành phố chật chội và hối hả này, tiếng ve của mùa hạ, tiếng ve của tự nhiên cũng bị chìm lấp giữa tiếng còi xe gầm rú đêm ngày. Và cũng do ta, đã từ lâu lắm, quên đi thái độ biết lắng nghe tự nhiên.
Có đôi khi trên đường, gặp đôi ba gốc phượng già, mặc dù đã đi qua rồi, mặc dù đường ngược chiều, cũng cố tình vòng xe trở lại rồi ghé vào quán café nhỏ dưới mấy tán phượng đang bừng bừng cháy ấy, ngồi cô đơn và nhung nhớ…
Đời người là vô số lần vượt qua những giới hạn. Mỗi mùa phượng là một giới hạn. Một giới hạn đặc biệt. Sau những ngày đầu óc quay cuồng với sách vở, bước qua tiếng ve vào mùa hạ, ta thấy mình nhẹ bẫng. Hạ có mùa cho ta nhớ quay quắt ánh mắt và nụ cười duyên má lúm đồng tiền của cô bạn cùng lớp. Hạ có mùa trong veo, có mùa rực lửa theo bước chân cậu bé ham chơi với núi rộng sông dài, đồng xanh bát ngát.
Hạ chấp chới theo cánh diều vi vu tiếng sáo. Hạ găm nắng gió miền quê hương vào ngực ta căng tràn. Hạ có mùa phả vào thăm thẳm suy tư bộn bề lo nghĩ. Có mùa nào nhiều cung bậc cảm xúc hơn mùa hạ! Có mùa nào nồng nàn cùng tuổi trẻ hơn mùa hạ! Mùa hạ giòn nắng. Mùa hạ chênh chao. Và mùa hạ có mưa.
Đôi ba lần, mưa mùa hạ là nước mắt của người ấy. Thường là những năm học cuối cấp, những giới hạn vui buồn lẫn lộn. Ta dần lớn lên. Nỗi buồn dần đầy thêm. Những mùa hạ như những chồng sách thân thương xếp đầy trong ngăn nhung nhớ nơi trái tim của cậu bé quá ư lãng mạn. Lớp bụi mờ thời gian chỉ được phủi đi chút ít mỗi khi có tiếng ve nhiệt tình nhắc nhở.
Những mùa hạ của thời cắp sách đến trường cũng phải có một giới hạn: Mùa hè của năm học cuối thời Đại học. Bốn năm, ta có vài người bạn thân, có tình yêu, có ngọt ngào say đắm và khổ đau dịu dàng. Hạ ôm tất cả những gương mặt bạn bè vào lòng rồi bay đi .Ta có đâu một cây đũa thần mà mong thời gian trở lại. Ta có như chú ve hát say sưa đến kiệt cùng rồi trút bỏ lại lớp vỏ xác xơ bay đi cùng mùa hạ chẳng bao giờ dừng trụ. Giá mà hóa thành giọt nắng lung linh trong mắt ai. Giá mà thành cánh phượng ve vuốt đôi tay ai. Giá mà thành giọt mưa luồn sâu vào tóc ai. Giá mà thành đất thành trời mà tan cùng với ai.
Đặt chân vào mùa hạ cuối, ta sắp thành người lớn, chỉ còn những mùa hạ người lớn, những bạn bè người lớn, những tình yêu người lớn.
Vì lẽ thường cuộc đời hợp để mà tan. Và để giúp mình vượt qua thời khắc khó khăn này, ta lại suy nghĩ bằng tâm thế của một gã trai đang nóng lòng làm người lớn kèm đôi ba ước mơ ngông cuồng.
Nhưng mà chắc hẳn có một việc gã trai ấy sẽ chẳng bao giờ quên là phủi bụi những chồng kỷ niệm mùa hè. Lạ lắm, có những điều càng lùi sâu vào dĩ vãng lại càng lung linh!
thanhlinkin says
hỏi kinh nghiệm đi học và đi làm Linkin này 😀
naughtyboy77621 says
Ôi Lulu của tớ
trecon112 says
bị phù phù 🙁 haiz
quyank_0812 says
Thích bài này quá cơ:X
rostar says
kaka . cùng dân BK đây mà ^^
shreky says
like this onẹ .
anhavymien says
ôi, lãng mạn và đa cảm <3