Một buổi tối ngày đầu tiên của tháng Mười Hai, tôi lại như mọi khi, pha cốc cà phê và lang thang trên Facebook. Mọi người chúc nhau một tháng mới tốt lành, có người bảo sắp tới là năm 2012, ngày tận thế rồi, bạn sẽ ở bên ai? Tôi cười và comment “Gia đình”. Trời lạnh lạnh, tôi kéo cái chăn và quấn quanh mình, sụt sịt mũi cho…có không khí. Con chuột từ từ trượt dài trên màn hình. Tôi dừng lại ở một cái note của anh bạn, có tựa đề: “Ghét mùa đông”. Tôi tò mò click vào và đọc, tình cờ, trong trang nhạc đang vang lên bài “Thành thị”. Đọc xong, thoáng buồn, và lại thả hồn vào những suy nghĩ miên man.
Tôi sinh ra ở miền Nam, trong 20 năm chưa bao giờ biết đến mùa Đông của miền Trung là gì. Chỉ biết đó là một mùa mà ở đó trời rất lạnh, nhưng lại không có tuyết. Cứ mỗi mùa Giáng sinh, tôi hay lên mạng và xem những bộ phim có khung cảnh lung linh với cây thông, ông già Noel và người tuyết, ao ước một lần được sống trong không khí mùa Đông như vậy, tráng lệ, lấp lánh, huyền ảo. Tôi đâu biết, có những mùa Đông lạnh lẽo, rét buốt và ám ảnh, rất chân thực và tê tái lòng người…
Anh bạn bảo ghét mùa Đông. Mùa Đông ở quê anh, trời lạnh buốt, mưa lất phất và khung cảnh hoang tàn. Nghe thật buồn, và tôi chợt nghĩ liệu có nơi nào như thế? Tôi chưa bao giờ thấy buồn khi tôi trở về quê nhà. Nhưng mùa Đông làm quê nhà anh bạn tôi trở nên ảm đạm hơn tất cả những ngày khác. Tôi không hiểu cảm giác mà anh đang gặp phải, nhưng tự nhiên cũng thấy xót xa trong lòng.
Sáng nay khi đi thi về, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của những cô bán dạo ngồi trước cửa một siêu thị lớn:
– – Bây giờ ở ngoài quê lạnh lắm, mưa suốt.
– – Ừ, hai ông bà già yếu rồi, ở ngoài đó một mình cũng nản lắm.
– – Mua được vé về Tết chưa?
– – Chưa, lu bu quá, chị thì sao?
– – Canh hoài mà chưa mua được.
Rồi họ nhìn nhau, đầy thông cảm. Tôi chỉ là người chạy xe ngang qua rồi đứng lại dừng đèn đỏ, nghe mà cũng nhói lòng, không yếu đuối mà muốn khóc, lòng nghĩ nếu quê tôi không cách Sài Gòn chỉ hai tiếng rưỡi đi xe buýt, chắc tôi khó có thể chịu nổi nỗi nhớ nhà, huống gì người thân tôi đang ở trong mùa Đông lạnh lẽo. Nếu vậy, tôi cũng sẽ ghét mùa Đông.
Tối về, tôi hỏi ngay anh bạn:
– – Anh ơi, mùa Đông ở quê anh thế nào?
– -Mùa Đông hả? anh không nhớ rõ lắm em à.
Anh chỉ nhớ mùa Đông mưa không to, nhưng rất dài. Đường sá sình lầy, di chuyển rất khó khăn. Đi ngoài đường cảm thấy rét buốt, bàn tay cóng, gió lạnh từng cơn. Mùa Đông, chỉ muốn mang áo quần thật dày, trùm chăn thật ấm. Mùa Đông, mỗi nhà đều có cái bếp than, ngồi chung quanh nó sướng lắm. Nói là cái bếp than, chứ thật ra là cái nồi than, nhà nào mà lạnh, bỏ than vào nồi rồi đặt dưới giường ngủ cho ấm.. Mùa Đông, thích nấu mấy món thật nóng, không để nguội, xong là ăn ngay. Nước rất lạnh, rửa chén hay giặt đồ đều rất xót, đến cả đánh răng, có người phải pha nước sôi vào mới đánh được.
“Mùa Đông là vậy đó em à.”
Tôi không hỏi thêm. Mùa Đông đẹp và cũng lạnh lùng nữa. Không chỉ là sự lung linh và những bộ cánh đẹp rạng ngời trên báo mà tôi từng muốn và chưa bao giờ được thử, đằng sau những điều lộng lẫy luôn có những điều làm xót xa lòng người. Nhiều người tha phương ở Sài Gòn mãi lo lắng vì không có được tấm vé tàu, sáng sớm nghe cơn gió lạnh thoảng qua sẽ không khỏi xuýt xoa nhớ về những người thân nơi quê nhà.
Thế nhưng, họ vẫn sống, vẫn làm việc, với những niềm hy vọng. Có một câu hát trong bài hát tôi đang nghe như thế này: “Có những mùa Đông lạnh mà nghe sao ấm áp”. Nếu không có mùa Đông, ta sẽ không thấy được sự thay đổi kì diệu khi mùa Xuân tới. Mùa Đông giúp ta dành một góc trái tim để nhớ về những người ta yêu thương, giờ này họ đang làm gì ? Họ có lạnh không, có đắp chăn đủ ấm hay không? Chỉ có mùa Đông, ta mới nghe và để ý thấy ta đã lãng quên như thế nào cuộc sống hằng ngày. “Mùa Đông giúp ta nhớ rằng còn có thật nhiều điều không thể nào quên”.
Mùa Đông sinh ra là để mùa Xuân tới. Là để trong sự lạnh lẽo, con người muốn được sưởi ấm cho nhau, và đến gần với nhau hơn.Tôi muốn nhắn nhủ với bạn tôi rằng hãy sống thật tốt, và hãy nói chuyện với cha mẹ, ông bà anh bất cứ lúc nào có thể. Để mùa Đông- ở miền Trung của họ không còn rét buốt nữa. Và tôi cũng muốn nói với anh một điều: Đừng ghét mùa Đông nữa nhé anh…
tuni says
thích giọng MC ngọt ngào, thích bản piano Những mùa đông yêu dấu, thích tiếng hát ấm áp của cs Tấn Minh, thích giọng hát thánh thót của Thùy Chi, thích giai điệu nhẹ nhàng mà da diết của Thành thị và thích nhất tiếng guitar + tiếng violon réo rắt.