Một điều thật đáng buồn trong cuộc sống là khi ta gặp một người nào đó có ý nghĩa với mình, thật hiểu mình… Để rồi biết rằng ta không thể giữ mãi người ấy ở bên cạnh mình, và buộc lòng phải buông tay họ ra để họ đi tìm một niềm hạnh phúc khác.
Có lẽ em và anh vốn là như thế. Đôi khi chính em cũng không thể hiểu rằng: tại sao chúng ta vốn là hai con người hoàn toàn xa lạ mà lại giống nhau đến từng suy nghĩ? Tại sao ta ở rất xa nhau mà lại rất hiểu nhau? Có những lúc hai đứa giống nhau đến từng suy nghĩ nhỏ nhoi khiến em phải bật cười, thật là lạ anh nhỉ! Và rồi những lúc như thế, anh thường nói với em rằng: chúng mình có thần giao cách cảm… Em chỉ còn biết cười xòa với cái lý thuyết ấy của anh.
Chúng ta từng là một đôi bạn, chúng ta từng kể cho nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống của mỗi người, từng cảm thông cho nhau, từng sẻ chia những nhọc nhằn trong cuộc sống này. Người ở miền Nam – Người ở miền Trung. Anh thường kể cho em nghe về miền Trung quê anh, nơi có những cánh đồng, nơi có những con sông, nơi có mái tranh nghèo xơ xác. Anh cũng từng nói với em rằng miền Trung tuy nghèo, nhưng người miền Trung rất đỗi thật thà… Em cũng chỉ biết cười mà thôi!
Anh cũng từng hứa sẽ đưa em về miền Trung vào mùa hè, anh nói rằng về miền Trung vào mùa hè đẹp lắm, anh sẽ dẫn em đi dọc đường ray xe lửa… Tất cả nay chỉ còn là miền ký ức xa xăm anh nhỉ! Ta từng đi qua những tháng ngày bình yên đến lạ, ta từng vượt ra khỏi cái tình bạn ấy, nhưng có lẽ thứ tình cảm ấy không đủ mức chín mùi để có thể gọi là tình yêu. Anh bảo rằng em vẫn còn nặng lòng với quá khứ, vì lẽ đó mà em không yêu anh dù rằng anh rất tốt với em. Ừ, thì anh nói hoàn toàn đúng hết, vì anh vốn rất hiểu suy nghĩ của em còn gì!
Quá khứ đã đi qua, đã lùi vào quên lãng, chỉ có điều là trong lòng em những ký ức ấy vốn chưa thể phôi pha, hình bóng xưa vốn chưa thể xóa nhòa bằng một hình bóng khác. Nên có lẽ quyết định của em là đúng nhất trong lúc này, dù có thể nó sẽ sai lầm trong lúc khác. Em dừng lại, dù có thể điều đó khiến anh phải buồn. Thật lòng là em chưa thể quên quá khứ, thật tâm là em chưa thể mở lòng ra để yêu thêm một người nào nữa, dù có đôi lúc em cũng xuyến xao trước những lời yêu thương, trước những cử chỉ quan tâm rất đỗi chân thành giành cho em… Nhưng tất cả những điều ấy vốn không thể dẹp tan được tảng băng nguội lạnh trong lòng em, vốn không thể xóa nhòa đi những nỗi đau xưa vẫn thầm nhứt nhói. Vì lẽ đó em không muốn làm tổn thương anh, em không muốn bất kỳ một ai làm vật thế thân của người cũ…
Em không phũ nhận tất cả những gì trong suốt thời gian qua, em luôn tôn trọng tất cả chúng, em luôn xem chúng là những mớ ký ức ngọt ngào, dù chỉ là thoáng qua trong đời một cách bất chợt. Xin lỗi anh! Vì lại một lần nữa em đã vô tình gieo vào lòng anh thêm một vết thương, xin lỗi vi đã để anh hy vọng ở em quá nhiều, để rồi bây giờ em lại bước chân đi xem như chẳng có gì. Xin lỗi vì em chẳng thể ở lại bên anh trong lúc anh cần em nhất: cần một bờ vai, cần một vòng tay, cần một lời động viên quan tâm chân thành, cần một người chia sẻ.
Xin hãy hiểu cho em và đừng hờn trách, bởi em không thể nói yêu anh khi mà em còn nặng lòng với quá khứ, em không thể yêu một người để khỏa lắp đi một người vì đó là tội lỗi. Hôm nay tình cờ nhận được tin anh bỏ nơi này mà đi, tự dưng thôi em cũng cảm thấy chạnh lòng, có thể một phần là do em. Nhưng nếu như anh ra đi là cách tốt nhất để anh quên đi những niềm đau, thì em sẽ luôn ủng hộ quyết định ấy. Hãy luôn vững vàng trên mỗi bước đi anh nhé! Em mong rằng ở một nơi phương xa nào đó bình yên sẽ theo mãi bước chân anh! Những gì đã qua dù là niềm vui hay nỗi buồn em sẽ luôn gìn giữ, em sẽ luôn trân trọng tất cả những ký ức ấy, sẽ mãi nhớ về anh như một người tri kỷ giành cho em một tấm chân tình. Phương trời xa anh bình yên nhé!
muanangthu says
mình thích bản nhạc k lời nhẹ nhàng này 😡