Cái đẹp bạn nhìn thấy chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc và biến mất mãi mãi. Chúng ta ngắm mây để nhắc nhở bản thân phải quý trọng khoảnh khắc hiện tại, rằng mọi điều chỉ là phù vân, tất cả đang thay đổi và đang biến mất. Kể cả tình yêu, thứ đáng lẽ ra p hải là vĩnh cửu.
Khi bé chúng ta ai cũng có lúc nhìn lên trần nhà hoặc bầu trời và tưởng tượng ra những hình thù kỳ lạ. Thường đó là những hôm nghỉ học hoặc bị ốm nằm nhà: mình quá mệt mỏi hoặc quá buồn chán để làm bất cứ điều gì, và thế là mình nhìn qua cửa sổ, theo dõi những đám mây trắng tinh thay đổi hình dạng từng giây một.
Lớn lên chúng ta gần như không bao giờ làm việc ấy nữa.
Mình sống trong những cái hộp và hiếm khi nhìn lên bầu trời: ai cũng ở trong nhà cao tầng mọc san sát, sáng dậy bước lên tàu xe chật chội để đến ngồi trong những văn phòng hoặc lớp học kín bưng, chiều về tạt vào một quán nước hay hàng ăn, nơi “cái view” duy nhất là view sang…cửa nhà đối diện. Tối lại nằm in trong một cái hộp bê tông.
Khoảnh khắc duy nhất khiến mình nhìn mây có lẽ là khi gió nổi lên và trời tối sầm lại: mình nhìn những đám mây đen sì để biết chắc trời có mưa hay không. Nhìn, chứ không ngắm.
Vài lần hiếm hoi đi du lịch vào chỗ núi cao, mình thường nhìn những đám mây có hình thù kỳ lạ và tự hỏi mây ấy ở đâu ra, liệu có ai đặt tên cho chúng như đặt tên cho hoa cỏ hay không?
Ngắm mây có lẽ là việc vô nghĩa nhất mà bạn có thể làm, vì nó thay đổi màu sắc, hình dáng chỉ trong vài giây.
Cái đẹp bạn nhìn thấy chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc và biến mất mãi mãi. Chúng ta ngắm mây để nhắc nhở bản thân phải quý trọng khoảnh khắc hiện tại, rằng mọi điều chỉ là phù vân, tất cả đang thay đổi và đang biến mất. Kể cả tình yêu, thứ đáng lẽ ra p hải là vĩnh cửu.
Pablo Neruda đã đúng khi ông viết: “Tình yêu […] trôi mãi mãi như con sông dài rộng/ Đổi bến bờ và đổi những môi hôn”.
Khi ngắm mây mình hay tưởng tượng đủ loại hình thù: khi thì chó mèo, khi thì người đánh nhau, ôm nhau, hôn nhau, thật là kỳ diệu. Mây giúp chúng ta nhớ rằng vẻ đẹp có thể nằm trong những thứ gần gũi và tầm thường nhất. (Có ai lại bảo rằng “Mình hãy đi xem cái gì thật đẹp” rồi đi mở cửa ngắm mây không?) Mình không nhất thiết phải đi du lịch thật xa để ngắm những điều kỳ vỹ, chỉ cần ngóc đầu qua cửa sổ là đủ rồi. Và như thế mình sẽ thấy vui mỗi ngày, vì ngày nào cũng tìm thấy cái đẹp kề bên.
Ngắm mây còn có một công dụng quan trọng khác: nó là lý do để chúng ta khỏi cảm thấy tội lỗi khi ngồi không (vì ít nhất mình cũng đang ngắm mây mà!). Trong Chiến tranh và hòa bình, Tolstoy nói rằng con người luôn có mặc cảm tội lỗi nếu anh ta ngồi chơi và không làm gì cả.
“Truyền thuyết Thánh kinh nói rằng cảnh sống nhàn hạ, không lao động, là điều kiện hạnh phúc của con người đầu tiên trước khi sa ngã. Sau khi đã sa ngã rồi, con người vẫn thích nhàn hạ, nhưng sự nguyền rủa của Thượng đế vẫn đè nặng trên con người, cho nên không những nó phải đổ mồ hôi trán mới kiếm được miếng ăn, mà hơn nữa những bản tính về đạo đức của ta cũng không cho phép ta an tâm mà nhàn hạ được. Một tiếng nói thầm kín nhắc nhở ta rằng sống nhàn hạ là có tội. Nếu có thể tìm được một cảnh sống trong đó con người vẫn nhàn hạ mà lại cảm thấy mình hữu ích và đang làm tròn nhiệm vụ, thì như vậy là con người đã tìm thấy một mặt của hạnh phúc nguyên thuỷ. Và cảnh nhàn hạ bắt buộc không ai chê trách được ấy chính là cái cảnh mà cả một tầng lớp người được hưởng: tầng lớp quân nhân. Điều thú vị nhất của nghề nghiệp nhà binh chính là cảnh sống nhàn hạ vì nghĩa vụ và không ai chê trách được đó.”
Hãy đọc lại câu này: Nếu có thể tìm được một cảnh sống trong đó con người vẫn nhàn hạ mà lại cảm thấy mình hữu ích và đang làm tròn nhiệm vụ, thì như vậy là con người đã tìm thấy một mặt của hạnh phúc nguyên thuỷ. Vậy mỗi khi quá mệt mỏi với cuộc sống hàng ngày, hãy tìm một khung cửa sổ và ngước nhìn lên những đám mây, bạn sẽ lại được hạnh phúc như Adam và Eva trên vườn địa đàng, vì lúc ấy bạn không làm gì cả, nhưng thực ra bạn vẫn ngắm mây.
Hãy ngước lên, chiêm ngưỡng vẻ đẹp chóng qua của bầu trời và luôn nhớ phải sống với đầu óc lơ lửng trên mây. – Trích tuyên ngôn của Cộng đồng ngắm mây
Chiếp – Hoàng Hưng
Nhạc nền:
- Strolling On The End Of Cloud – Chen Xiao Ping
- Face more beautiful than clouds – Danbi
- Mây – Tùng Dương
Trả lời