Mùa đông khó tính cuối cùng cũng đã tới. Đó là tới trong cảm nhận của tôi. 4 năm xa nhà đủ để tôi ghét những mùa đông :-w Là vì lúc ấy tôi buồn, tôi nhớ nhà da diết Sao cái khoảnh khắc tiết trời se lạnh, gió thu nhè nhẹ thổi lại đủ sức dọn đường cho những nỗi nhớ. Nỗi nhớ mơ hồ mà nao lòng. Ngày bé, tôi thấy những tán lá xào xạc là biết lúc đấy mùa đông về. Lớn lên, khi cái lạnh của không gian không khiến tôi nhớ đến mùa đông thì cái cảm giác buồn buồn, nao nao nhớ… lại khiến tôi cảm nhận được mùa đông lạnh lẽo Với tôi, nó tàn phá tâm hồn tôi ghê gớm, dường như chính nó đã rút cạn sự sống trong tôi. Phải chăng điều đó hợp với quy luật của trời đất… của lòng người?…………
Mùa đông buồn và lạnh. Gió mùa đông xao xác. Không còn là chớm heo may nữa. Dù mới đầu đông nhưng ta đã cảm nhận dc cái lạnh, cái buồn. Sao không thổi đi cái buồn ấy trong ta, sao cứ vô tình làm lạnh giá tâm hồn. Một sớm đông thức dậy, thấy vạn vật khác đi, lòng mình cũng đổi khác. Vẫn nỗi nhớ đến nao lòng… Vẫn một niềm tin mơ hồ, mong manh về một mối tình đầu… Nhưng không còn cố thức để chờ đợi, cố giấu lòng mình mà nén tiếng thở dài. Tình ấy sầu ấy. Làm lạnh lòng người như gió đông kia. Nhưng mà còn lạnh hơn gió đông…
Mùa đông năm xưa, ta gặp người ở sân trường đầy gió heo may. Thấy ánh nhìn ấm áp, thấy lòng mình se lại :”> Thấy mình dần hơn đến tuổi 18 – cái tuổi đủ để biết thế nào là yêu, ghét, giận, hờn. Xúc cảm, xao xuyến. Và nhớ, nhớ thật nhiều. Nỗi nhớ buốt giá như cái giá mùa đông vậy.Ôm ấp một bóng hình trong tim, hình dung trong trí nhớ. Nỗi nhớ chập chờn như cơn mơ. Mơ hồ nhưng dai dẳng. Càng khắc sâu, càng nhấn chìm ta vào cõi nhớ. Một thời không xa vắng…
Mẹ bảo mẹ ghét mùa đông vì nó làm lạnh đôi bàn tay con gái mẹ. Mẹ cũng bảo mẹ thương mùa đông và yêu đông nhất bởi khi ấy có bếp lửa bập bùng, có nồi ngô ấm nóng. Với ta, mùa đông là mùa thương mùa nhớ. Một mái ấm gia đình, một người ta dặn sẽ quên mà vẫn nhớ, khắc khoải, da diết….
Mùa đông năm nay ta lại xa nhà đến với một miền đất mới: Hà nội!!! Lại bắt đầu một khởi đầu mới với bao khát khao. Sân trường đầy nắng gió đón bước chân ta. Lòng ta rộng mở nhưng tình ta vẫn sầu. Còn người ấy…Và ngôi trường này…
Gặp lại người sau một mùa đông. Người khác trước, ta vẫn như xưa. Vẫn cái tình ngây thơ, vẫn cái tình khờ dại. Không hiểu sao ta thấy buồn, thấy hụt hẫng, trống vắng một điều gì đó. Không như ta nghĩ nữa. Phải chăng ta đã thay lòng như gió đông đổi hướng. Chỉ có điều vẫn lạnh, vẫn buốt. Gió mang nụ cười của ta đi mất, ta chợt giận mùa đông sao nỡ vô tình đến thế ? Không còn đển ý đến những xúc cảm đầu đời, không còn chờ mong điều gì đó vào người ấy. Mùa đông vô tình quá, lần đầu tiên ta thấy ghét mùa đông. Ta đã từng thương cơn gió mồ côi thổi sau nhà qua hàng lá chuối, ta đã hồn nhiên hỏi mẹ sao gọi là gió mồ côi. Mẹ ta từng nói ta may mắn hơn gió ấy. Ngày đó bé ta không hiểu, lớn hơn một chút ta vô tâm không để ý, để đến bây giờ ta vẫn bí mật đi tìm cái bí mật tuổi thơ đó. Ta đã từng yêu cái tiết trời lạnh giá, yêu những hàng sương giăng kín đường về. Không dám để tóc bay bay khi đi trên con đường đầy lá vàng rơi, tóc nay phải chụp gọn trong mũ ấm…À, phải chăng gió không được ve vuốt tóc, gió không được làm tóc rối bời mà tội nghiệp đến thế? Đúng là gió mồ côi…
Trong suốt mùa đông năm nay ta gặp người chỉ một lần. Một lần để thấy lại nụ cười, để tìm lại một chút gì đó ấm áp sưởi ấm tâm hồn. Tự nhủ với lòng mình đó sẽ là lần cuối cùng để nhớ, để yêu. Rồi hãy để gió đông cuốn đi, thật xa, xa mãi…. Một thời không xa vắng…
Đã cuối đông. Gió vẫn lạnh như mới bắt đầu. Gió vẫn chung tình đến vậy.Nhưng tình ta đã không còn. Gửi lời xin lỗi đến với gió, gió nhé. Hẹn gió vào mùa đông năm sau, lúc ấy ta sẽ vui hơn, sẽ thấy ấm áp hơn khi có một bàn tay nắm chặt, một cái ôm nhẹ đầy yêu thương. Mùa sau, gió cứ thổi, đông cứ buồn. Nhưng ta sẽ khác. Sẽ có một mặt trời giữa đông lạnh giá… Một thời xa vắng……………………………
Trả lời