Buổi tối thứ hai Nam California trời đổ lạnh. Bốn mươi mấy độ Farenheit đối với dân miền Đông Mỹ chẳng thấm thía nhưng với dân Cali thì đã phải xuýt xoa và run rẩy lắm…
Đã đúng một tuần lễ rồi từ ngày bố mất. Một tuần lễ với bao u sầu, suy nghĩ, và bận rộn với tang lễ. Tới hôm nay thì mọi việc đã từ từ lắng xuống nhưng nỗi buồn thì vẫn chưa vơi tuy ngoài mặt mọi người trong gia đình cố làm tỉnh, cố cùng nhau vui cười ….
Cái lạnh về đêm của một ngày đầu đông cộng thêm cái cảm giác mất mát, hụt hẫng, làm tê tái lòng. Trên đường lái xe ghé lấy thơ, bỗng tràn dâng ý muốn tạt ngang qua căn hộ thân yêu mà thuở nào cả gia đình đã gọi là “mái ấm” cho hơn 10 năm trời ở thành phố biển Huntington Beach. Căn hộ đã chào đón mấy bố con thuở bố cùng em út Long lái xe từ Minneapolis qua miền Nam Cali nắng ấm để đoàn viên cùng Lân và Dũng. Rồi ít năm sau đó, đón luôn cả mẹ cùng chị Thủy, người con gái độc nhất trong gia đình từ Sàigòn qua đoàn tụ. Nơi cả gia đình mình đã trải qua biết bao tháng ngày hạnh phúc…
10h đêm, con đường Barlett Lane mờ mờ trong ánh đèn cùng làn sương phủ nhẹ. Đậu bên kia đường tắt máy xe, nhìn sang: căn hộ tối đèn ngó y chang như thuở nào, ngay cả màu sơn tường, những khung gỗ vòng quanh cửa số…
Phòng bố đã ở trên lầu vẫn sáng đèn. Nhìn xuyên qua tấm mành chắn, vẫn cái trần nhà lấm tấm hạt… Bồi hồi muốn khóc quá bố ạ… Hai mươi mấy năm trước cũng những buổi đêm cận đông lạnh giá như thế này, anh chị em túa về từ các trường đại học, xà vào ăn bữa cơm thơm lừng nóng hổi mẹ nấu, cả nhà cười nói xum vầy, ấm áp… Giờ thì bố chẳng còn…
Tối nay con ghé về đây kiếm lại chút kỷ niệm xưa, đêm mai con sẽ phải bay một chuyến dài sang Úc Châu tiếp tục chuyến lưu diễn rồi. Con sẽ buồn đấy, nhưng công việc bận rộn chắc sẽ không có nhiều thời gian suy nghĩ. Còn mẹ sẽ ở lại nơi này với những nỗi nhớ thương chồng chất…
Thôi con tạm biệt những kỷ niệm với bố nơi căn hộ này, con phải trở về nhà gắn đèn cho cây Giáng Sinh như mọi năm nào đầu tháng 12 con cũng dựng cây.
Bố còn nhớ mới năm rồi, mẹ thấy con bận quá mà còn lui cui đêm hôm dựng cây, xót xa mẹ bảo: ”Hay thôi năm nay mình để cây không như thế đã đẹp rồi, thời giờ con hãy dành để ngủ đi!“? Con lảng vào phòng, đợi mẹ đi ngủ rồi loay hay mắc đèn tiếp, để mãi tới 5h sáng mới xong rồi nhẩy lên xe lái ra phi trường bay show luôn. Không phải là con muốn cãi lời, nhưng con muốn khi con cái đi vắng, ít ra trong nhà mình gần mùa Giáng Sinh cũng có ánh đèn chớp chớp để bố mẹ vui mắt mà…
Năm nay cây Giáng Sinh nhà mình sẽ cao hơn, đẹp hơn những năm trước bố ạ. Con làm cho mẹ đỡ buồn, để lúc con xa nhà, chiều về mẹ bật lên sẽ thấy chút ấm lòng hơn. Bố nhớ về ngắm cây Noel của con cùng mẹ nhé bố ơi. Bố nhớ thì thầm yêu thương vào tai mẹ nhé, con biết chắc mẹ mong chờ để được nghe đấy bố ạ…
kim cuc says
Sao em gửi thư đến trương trình mà kô đc đăng phải chăng bài viết của em dở hay trương trình chưa nhận đc yêu cầu ai bó câu trả lời xin cho em quyêt câu trả lời .xin trân thành cảm ơn
La Furin says
Để chắc chắn yêu cầu đến với KNYT cũng như thuận lợi cho ban biên tập, bạn vui lòng gửi thư tới địa chỉ [email protected] nhé,
Trường hợp của bạn, bạn có thể nói rõ hơn là bạn đã gửi yêu cầu tại website TYC hay tới hòm mail của KNYT cũng như nói 1 chút về nội dung yêu cầu hoặc thời gian gửi để chúng mình kiểm tra nhé. Vì yêu cầu gửi trên web không có địa chỉ người gửi nên chúng mình gặp khó khăn khi nhận ra yêu cầu của bạn. Còn bạn có thể yên tâm là Cầu Vồng sẽ luôn đọc thư của các bạn gửi về và cố gắng đáp ứng yêu cầu của các bạn bởi niềm tin các bạn đã gửi tới cho Cầu Vồng nói riêng và Theoyeucau nói chung.
Thân mến!