Đã gần 2 tuần mọi thứ đối với tôi trôi qua thật nhanh, ngoảnh đầu lại mới biết mình đã vội. Hẳn ai cũng có một lần trong đời phải khóc dù đó là niềm vui hay nỗi buồn, sự chia sẻ hay niềm hạnh phúc. Những giọt nước mắt ấy mặn đắng hay ngọt ngào? Với tôi, tôi đã có đủ những điều ấy.
Khi còn nhỏ tôi đã gào khóc nếu tôi đòi mua quà mà ba mẹ tôi không mua, tôi rơm rớm khi ba mẹ tôi chia phần mà em tôi nhiều hơn tôi một chút ít, tôi thút thít khi ở nhà một mình vì sợ ma và cảm thấy cô đơn khi ko còn ai bên cạnh. Lúc đó ba mẹ tôi ở bên cạnh. Những giọt nước mắt ngọt ngào.
Khi lớn lên, dù không còn là trẻ nhỏ để đòi những thứ trẻ con nhỏ nhoi đó, nhưng tôi vẫn khóc. Nhưng lúc này tôi mạnh mẽ hơn, những giọt nước mắt có ý nghĩa hơn, nhưng vẫn chỉ là những giọt nước mắt lảng xẹt. Nhiều lúc buồn vu vơ, tôi nghĩ mình sẽ phải ra đi khi già và tôi khóc vì tôi sợ, tôi khóc khi bạn bè trêu đùa tôi, tôi khóc khi em tôi không nghe lời… nhiều lắm để biết rằng những thứ ấy theo tôi suốt cả cuộc đời.
Vào đại học, tôi khóc khi biết tin mình đỗ, rồi khi đi học tôi cô đơn một mình giữa ngã ba đường đời không ai bên cạnh che chở, không ai bên cạnh để cho tôi một cảm giác yên bình, tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ và các em tôi. Và tôi lại khóc.Đã nhiều lần tôi tự an ủi mình: ” Đừng khóc nhé vì cuộc đời đâu chỉ có niềm vui” nhưng tôi vẫn khóc. Bốn năm, thời gian trôi đi, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, bản lĩnh hơn, tôi không khóc nhiều như ngày còn nhỏ
Nhưng tôi biết quý trọng những giọt nước mắt ấy và tôi cho đó là những hạt ngọc trong mắt tôi vì thế tôi ít để nó rơi vì sợ có người nhặt được những viên ngọc quý. Hơn thế nữa, tôi luôn nghĩ rằng mình là con nhóc vô tư, xung quanh tôi luôn có bạn bè, cảm giác cô đơn chỉ khi về nàh trọ trong một căn phòng vắng, khi những ngày hội mọi người đi chơi tôi cuộn mình nằm trên giường khóc nhưng chẳng vì một lý do hay đại loại là một chuyện gì hết.Giọt nước mắt của tôi vẫn rơi trên dòng đời tấp nập nhưng tôi biết đó là những giọt nước mắt của niềm vui.
Ra trường, tôi ngu ngơ như con chim nhỏ lần đầu vỗ cánh tập bay, không hiểu rõ được mọi sự phức tạp của cuộc sống xen lẫn với con người trong cái xã hội cũ rích ấy. Tôi ngây thơ một cách khờ dại. Rồi tôi lấy chồng. Ngày tôi lấy chồng, mọi người bận rộn lo cho tôi, không ai có thời gian để “truyền” cho tôi một chút ít hành trang khi bước vào cuộc sống mới, rồi tôi lên xe hoa, ba tôi đi theo tôi ra xe chi nói mỗi một câu với tôi ” con đi nhé” chỉ thế thôi tôi oà khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc, nước mắt lăn dài trên má tôi, cổ họng tôi nghẹn đắng, tôi thương ba mẹ tôi giờ không người chăm sóc cố nuốt lấy những giọt nước mắt ấy tôi cảm nhận vị mặn đắng của nó với bao nỗi lòng trong tôi.
Về nhà chồng, tôi khóc nhiều hơn. Những chuyện không hay đã đến với tôi mà tôi không hề biết trước. Giọt nước mắt của tôi lúc này chỉ là những giọt nước mắt vô hồn trong lòng tôi. Nó không còn là nước mắt của tình yêu, của sự ngọt ngào, của sự niềm vui mà là những giọt nước mắt của sự oán trách, của sự giận hờn, của sự căm thù xen lẫn với tuyệt vọng. Tôi oán trách tôi vì đã quá vội vàng khi chưa hiểu hết tất cả những gì tôi phải biết, tôi giận hờn vì những câu nói vô tình của chồng tôi làm tôi tổn thương, tự ái và lòng tự trọng bị xúc phạm những lúc đó nước mắt tôi không biết ở đâu mà chảy ra nhièu thế tôi không thể làm cho nó ngưng chảy được. Tôi căm thù mọi thứ đang ở bên tôi, đang xảy ra với tôi, đang chờ tôi phía trước nhưng tôi không thể nào làm gì được, tôi hận tất cả, tuyệt vọng và tôi khóc. Nhưng tôi biết những giọt nước mắt của tôi có rơi bao nhiêu đi nữa cũng chỉ là vô nghĩa.
Và tôi tự hỏi “bao giờ tôi trở lại đúng nghĩa trái tim tôi”.
ech_tam_bot says
muốn khóc …muốn khóc cho từng ngày trôi qua lặng im ….nhưng ko khóc nổi ….
acha_acha1989 says
lâu lắm rùi mới thấy Xêlu dẫn, thik giọng của Xêlu lém ý:X. like chuơng trình hôm nay:X:X:X:
kissyface_whambambam says
uhm khóc đi nhưng ngỳa mai phải khác nhất định phải khác 🙂
gacon_st says
Khoc khi nghe theoyeucau
vitcondangyeu710 says
đêm đó mình đã tự nhủ, mình sẽ khóc lần này nữa và ngày mai mình sẽ ko khóc và sẽ là 1 ng khác
goon says
Khóc ………..để bắt đầu những ngày thật khác, thật khác …….
atenachiaka says
nghe bài này mình nhớ lại nhìu kỉ niệm qué . Mình cũng hay khóc khóc khi buồn,khóc khi cô đơn ,khi mình chợt nhìn thấy xung quanh chẳng có ai để chia sẽ tuy ở bên cạnh có nhiều ngườì và ……..khóc khi tôi nhớ anh. Khi những trang nhật kí với đầy những giọt nước mắt ….
chinsu_cuchuoi says
hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngần, và hãy khóc cho nước mắt xoa dịu nỗi đau để ngày mai ta chỉ có cười thui ,hihi