Buổi sáng uống cà phê ở một quán ven biển, tôi đọc báo Tuổi Trẻ đăng tin một SV nhảy cầu Sài Gòn cứu một cô gái trẻ tự tử. Một thằng bé bán vé số khoảng 10 tuổi, có đôi mắt sáng, đi ngang qua, liếc tờ báo rồi ra đứng ở một góc khóc thút thít.
– Ba cháu ở quê cũng nhảy cầu cứu người như chú ấy nhưng bị nước cuốn mất tích. Ba cháu không được may mắn như chú được đăng trong báo.
– Thế à! – Lòng tôi bỗng thắt lại. Móc trong ví tờ 10.000 đồng tôi vẫy thằng bé lại.
– Cô cho cháu tiền ăn bánh.
Thằng bé lắc đầu:
– Cha cháu rất anh hùng, vì vậy cháu không dám xin tiền người khác.
Một cụ già bước đến gần nhìn tôi với vẻ ái ngại:
– Thằng bé xin tiền cô à?
Tôi lắc đầu:
– Dạ không, thưa cụ. Tội nghiệp bé quá, nó nói cha nó ở quê nhảy cầu cứu người bị nước cuốn trôi mất tích.
Ông cụ nhìn tôi như mếu:
– Nói thật với cô, không phải vậy đâu. Nhà nó sát vách nhà tôi ở quê. Cách đây ba năm cha nó ở quê nghiện hút nên bắt trộm chó bán, bị người ta đuổi đánh nên nhảy xuống sông bị nước cuốn trôi mất tích.
Không biết vì quá xấu hổ hay sợ thằng bé lớn lên sẽ bị mặc cảm, nên người nhà ở quê nói rằng ba nó nhảy sông cứu người bị nước cuốn trôi. Tội nghiệp thằng bé, từ lúc nghĩ rằng ba nó là anh hùng, nó thay đổi rất nhiều. Tối nó chịu đi học lớp tình thương nên đã biết đọc biết viết. Trong năm nay nó đã hai lần nhận được của rơi đem trả lại, lúc nào cũng giúp đỡ người khác…
Trả lời