Biết bao đêm giấc ngủ chập chờn, giật mình bật dậy, thấy nước mắt lăn dài trên má. Trong mơ em khóc… mơ thấy Anh đi cùng với ai đó… và ai đó đến gặp em…
Có những đêm em mỉm cười trong những giấc mơ. Khi em mơ thấy được cùng anh tay trong tay hạnh phúc, em xúng xính trong váy cô dâu sánh bước cạnh Anh. Nhưng sáng dậy, nghĩ về giấc mơ đó, em lại bật khóc. Bởi giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ, chẳng bao giờ thành sự thật.
Em đã từng nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ thực hiện được tất cả những gì em muốn. Giờ thì em nhận ra rằng mọi thứ không hề đơn giản như em vẫn tưởng, cuộc sống không phải màu hồng, có những thứ không thuộc về mình thì dù có cố gắng đến bao nhiêu nữa cũng chẳng thể nào có được.
Anh cũng vậy. Anh ở cạnh em nhưng không thuộc về em, bên cạnh Anh em thấy hạnh phúc gần lắm, tưởng chừng như chỉ khẽ đưa tay ra có thể chạm vào được nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh sa mạc, em đưa tay ra, tất cả bỗng biến mất trong phút chốc, tưởng gần đấy thôi mà xa lắm. Hạnh phúc không phải là của em mà hạnh phúc đó là của một người khác.
Đôi khi em cũng chẳng hiểu em cố gắng để làm gì khi hạnh phúc chẳng bao giờ thuộc về mình. Cố gắng trong đau đớn, cố gắng trong tuyệt vọng. Có thể chỉ giải thích được rằng vì tình yêu em dành cho Anh quá lớn…
Bạn em bảo em yêu Anh nhiều hơn Anh yêu em. Em cười buồn tênh, tự nhủ hoàn cảnh mà, biết là sao được, bởi em lựa chọn nên em chấp nhận thôi. Anh hứa sẽ bù đắp cho em, nhưng yêu thương làm sao đong đếm được thừa thiếu bao nhiêu để mà bù đắp, để rồi cuối cùng em cay đắng nhận ra rằng dù em có cố gắng đến mấy thì em vẫn mãi chỉ là người thứ ba, cố gắng chen chân vào hạnh phúc nhưng dường như hạnh phúc ấy chẳng thừa thãi để ban phát cho em…
Đến một ngày em chẳng còn khóc vì Anh nữa, em không hiểu vì em đã hết yêu thương, vì lòng em chai sạn hay đơn giản vì em đã chẳng còn nước mắt mà khóc nữa. Bỗng thấy lòng mình trống rỗng. Em nhận ra rằng với em Anh là tất cả, nhưng giữa bộn bề cuộc sống của Anh, em chẳng là gì cả.
Vậy thôi Anh nhé, những yêu thương từ nay em khép lại. Từ nay em sẽ không nghĩ về Anh ngay cả khi vừa thức dậy, không mong chờ tin nhắn mỗi sớm mai, không chờ câu chúc ngủ ngon mỗi khi đêm xuống, không bật máy chỉ để đợi Anh online nữa. Trong giấc mơ của em cũng sẽ thôi không chập chờn bóng dáng của Anh, em sẽ không còn cảm giác đau mà không biết là mình đau ở chỗ nào bới hóa ra là tim em đau nữa.
Trả lời