Lại một buổi tối nữa em ngồi buồn và nhớ Thầy da diết, giờ này, chắc là Thầy đã ngủ, còn em vẫn ngồi đây với bao thổn thức trong lòng, em muốn khóc, khóc thật to nhưng sợ rằng mọi người sẽ thức giấc nên đành thôi, để những giọt nước mắt kia cứ lăn tròn trên má cùng những tiếng nấc dài. Tim em đau nhói như có ai đó lạnh lùng cứa một nhát dao, khi biết rằng em đang ôm ấp một hình bóng mà cả cuộc đời mãi mãi sẽ không thuộc về em. Tình yêu luôn đẹp khi đến từ hai phía và không hề đẹp khi là tình đơn phương. Ai đã yêu đơn phương rồi sẽ biết rằng nó cay đắng và buồn đến mức nào. Xót xa lắm khi hạnh phúc không thuộc về em. Em đã từng có một thời sống cùng khát vọng, bay cao cùng với những ước mơ, vi vu trên những tầng đất lạ cho đến một ngày một biến cố xảy ra đã làm thay đổi tất cả, em không thể ngờ và mọi thứ sụp đổ, tan biến như bong bóng xà phòng, bất ngờ hụt hẫng như những cánh hoa xinh lung linh khoe sắc, kiêu hãnh mà không biết rồi một ngày sẽ phải lụi tàn và trở về với hư vô. Liệu hạt mưa xa có oán trách mặt đất khi nó vừa mới đặt chân đã vội nuốt nó vào lòng. Ước gì không có mây đen để cuộc sống luôn có ánh nắng vàng. Ước gì chỉ có niềm vui còn nỗi buồn sẽ không bao giờ tồn tại. Ước gì hạnh phúc sẽ ở mãi bên ta. Mãi mãi không rời xa.
Nhưng đó chỉ là những điều ước, còn sự thật luôn khác xa những điều ta mơ ước, sự thật gai góc đau khổ lắm. Nó sẽ làm ta ngã quỵ nếu không đủ lòng tin và sức mạnh. Hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ chìm khuất sau lưng. Vì phía sau màn đêm luôn là ánh sáng của ngày mai tươi đẹp. Đó là lý thuyết, còn thực hành sao mà khó thế khi giờ này em vẫn chưa lấy lại được niềm tin. “Mất niềm tin là mất tất cả.” Có ai đó đã nói với em như thế.
Mọi thứ vẫn trôi đi bình thường yên ả, nếu như một ngày em không nhận ra em luôn nghĩ về Thầy và em biết mình đã yêu Thầy. Tự hứa với lòng mình rằng sẽ tạm biệt những gì đã thuộc về ngày hôm qua. Ngày hôm qua đã là quá khứ và ngày hôm nay, ngày mai mới là cái mà em đang và sẽ hướng tới. Em biết cuộc sống là thế, càng hy vọng là càng thất vọng. Vẫn biết phải nuôi hy vọng, nhưng giờ em nhận ra rằng hãy để hy vọng ở một vị trí bình thường đừng cho nó ngự trị ở một vị trí quá cao để rồi thất bại sẽ trở thành lớn lao. Có lẽ những điều tốt đẹp nhất thường đến khi ta ít mong chờ nhất.
Em không hy vọng một ngày Thầy sẽ đến bên em vì em biết Thầy đã mãi mãi rời xa, em sẽ quay đầu và không bước theo Thầy để chỉ là một chiếc bóng nữa, em muốn song hành cùng Thầy, song hành, vô tâm để cho em ở một vị trí sau cùng. Em sẽ dùng lại và không còn là một chiếc bóng nữa. Em biết rằng rất khó để quên Thầy vì em biết cố quên là sẽ nhớ. Phải cần bao nhiêu thời gian để xóa đi ký ức của hai năm? Hai năm của mối tình đơn phương. Nếu nỗi buồn có thể trôi đi cùng những hạt mưa thì em nguyện cứ đạp xe dưới mưa thế này mãi để nỗi buồn cùng nhau trôi đi hết.
Thời gian, có lẽ đó là phương thuốc tốt nhất cho em trong lúc này. Ngày mai em vẫn sẽ gặp Thầy nhưng sẽ không còn cảm giác của ngày hôm qua. Em hứa đó, quên Thầy đi và sẽ sống thật tốt, một kỷ niệm buồn rồi sẽ là ký ức. Ký ức chỉ là một phần nhỏ của ngày mai. Sống là nỗ lực hết mình, đi qua hết nỗi buồn và ta sẽ gặp niềm vui. Em sẽ quên Thầy, sẽ quay về với thực tại, sẽ không bay bổng như những áng mây hồng. Ngày mai sẽ là lần cuối cùng em gặp Thầy. Em hứa với lòng mình sẽ bước đi ngay sau khi nói lời tạm biệt, sẽ không quay lại nhìn Thầy như những lần khác nữa. Bởi vì em sợ, em sợ rằng bao nỗ lực của em rồi sẽ sụp đổ, em sẽ không khóc, sẽ mỉm cười và bước đi thật nhanh. Thầy cũng đừng nhìn theo em được không Thầy?
little gecko says
:]
tien198 says
Mình thích giọng này
boyangelster says
cho em xin bản nhạc nền với ! có ai biết không ạ ?
acha_acha1989 says
hay quá Tiểu Nhật à, sâu lắng …..
tomato_26 says
nhẹ nhàng!