Gửi anh ! Người em yêu thương nhất
Em yêu anh, em yêu cả những ngày không nắng, yêu những ngày không gió, yêu cơn mưa bất chợt vội đến vội đi…
Có những ngày bất giác cười trong trẻo khi em nhớ về những hình ảnh của anh.
Có những ngày mùa đông trong em ấm áp, khi có ai đó cứ giữ khư khư em bên cạnh.
Có những ngày em yêu, có những ngày em vui, có những ngày em say mê chìm đắm, em vồn vã sống yêu thương, em biết đau, biết tủi hờn, biết trái tim mình đang đập những nhịp mãn nguyện.
Em yêu anh, em yêu cả những ngày không nắng, yêu những ngày không gió nổi, yêu cơn mưa bất chợt vội đến vội đi, yêu những cái vuốt ve, những ánh mắt sâu thẳm, yêu, và muốn yêu, yêu hết phần mọi người,…
Có những ngày được nhìn thấy nụ cười thiên thần của anh, khuôn mặt em như đỏ lựng.
Có những ngày trôi qua với hàng tá tin nhắn mà em vẫn cảm thấy sao chưa đủ.
Có những ngày bận rộn với một đống thứ công việc nhưng tâm trí em vẫn cứ nghĩ về anh.
Có những ngày em trót nhớ thương để cứ thơ thẩn mãi.
Có những ngày anh lỡ cười thật tươi để em nhớ suốt đời.
Có những ngày anh hôn lên đôi môi em nồng nhiệt và hỏi : “ em có thích không? Anh yêu em” làm con tim em đập mạnh quá.
Có những ngày lơ đễnh nhìn vào khoảng không em cười ngon lành.
Có những ngày em cầm tay bút vẽ vu vơ lên bàn hai hình trái tim nho nhỏ.
Có những ngày em không giấu nổi hạnh phúc khi mỉm cười với người đi trên đường, hát những giai điệu vui tươi.
Có những ngày trôi qua lặng lẽ bởi những ưu tư giận hờn.
Có những ngày dài lê thê bởi những tin nhắn không được gửi.
Có những ngày nghĩ về nhau mà nước mắt như chực rơi…
Có những ngày trôi qua để lại trong em nhiều cảm xúc đan xen, những ngày có anh là những ngày hạnh phúc, những giây phút yêu anh là những phút giây ngọt ngào, những khoảng khắc bên anh là những khoảnh khắc yên bình nhất, em để lại nó cho riêng mình, em cất cho riêng mình thôi, để mỗi ngày qua em lại nhớ đến anh.
Nhưng anh ah! Hãy nói là anh cũng nhớ em đi.
Em mong muốn, thèm khát biết bao anh nói với em điều ấy.
Đã bao lâu rồi nhỉ, anh chưa nói: “Anh nhớ em”…
Đã lâu lắm rồi, em không nghe được giọng nói của anh. Dù câu “anh nhớ em” đôi lúc vẫn hiện ra bằng những tin nhắn sms.
Nhưng em muốn nghe chính anh nói thế. Muốn cảm nhận được nhịp tình yêu trong những cung bậc trầm bổng từ giọng nói của anh…
Hãy nói là anh nhớ em đi.
Hãy nói rằng anh nhớ em đi. Dù lời nói ra có nhẹ như gió thoảng nhưng em biết rằng trong trái tim anh vẫn có em…
Hãy nói là anh nhớ em đi. Cho em thấy trái tim mình vẫn có thể đập rộn ràng trong lồng ngực. Trái tim em đã bình yên quá lâu rồi!
Hãy nói là anh nhớ em đi. Cho em một lí do để tự bảo mình nên tiếp tục chờ đợi. Cho em sống lại tình yêu thuở trước. Bởi dù đã cố dặn lòng, nhưng em vẫn không thể quên anh.
anh à, nói là anh nhớ em đi.
Dù em biết có thể đó chỉ là lời nói dối. Nhưng… em vẫn mong chờ nghe được lời nói dối đó từ anh! Chỉ một câu nói giản đơn thôi, gieo rắc trong em những hi vọng mong manh để em có thêm một chút niềm tin rằng đợi chờ bây giờ không phải là vô vọng. Vì…
Trái tim em nói rằng: “Em rất nhớ anh… biết không?”…
Kỉ niệm tình yêu của hai đứa không đủ dài để viết nên tiểu thuyết, nhưng với em nó lại quá sâu để có thể xoáy vào con tim bé nhỏ đang rỉ máu từng đêm…
Em biết em chỉ là cảm xúc thoáng qua của anh mà thôi. Là một quán nhỏ ven đường anh dừng chân trên con đường tìm về ngôi nhà thực sự của mình. Nhưng em vẫn cố chấp hy vọng anh quay trở về. ngốc quá phải không anh?
Giờ em biết mọi thứ đã quá khứ, sao yêu thương lại là những ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân ai, sao lại có một sự kết thúc sau dấu chấm như vậy… nhưng nỗi niềm của em lại vô hạn.
Anh có biết không?
Cảm ơn anh… người đã cùng em đi qua thương nhớ.
Trả lời