Gởi Siêu Nhân: “Siêu Nhân à! Không hiểu sao tớ rất thích gọi cậu như vậy, ngỡ như mình đã quen và thân nhau từ rất lâu. Cậu và tớ chỉ là hai người xa lạ, nhưng tớ cảm thấy điều gì đó rất quen thuộc từ cậu. Có lẽ vì cái duyên đã đưa cậu đến với tớ, tớ cảm ơn vì cái duyên ấy. (Theo cậu thì để kiếp này được gặp nhau thì kiếp trước mình đã nhìn nhau năm ngàn lần, phải không nhỉ?) Trong lúc tớ đang thất vọng và buồn bã, tự lẩn trốn mọi người và cả chính mình gần một năm nay, dằn vặt và trách móc bản thân thì cậu đã tới. Chỉ được vài lần nói chuyện với nhau, nhưng chính những lần ấy cậu đã làm thức tỉnh tớ. Cậu à, đêm ấy tớ đã khóc đấy, vì tớ đã nhận ra một cô bé hồn nhiên và đầy nghị lực ngày xưa ấy. Lúc đó, tớ đã nghĩ cậu đúng là siêu nhân.
Cậu này! Tớ đã nói với cậu rồi, nhưng quả thật, cậu là một siêu nhân thông minh, tâm lý, và rất tinh tế. Qua mỗi lần nói chuyện với cậu, tớ thêm quý cậu hơn. Bất chợt, tớ lo sợ, tớ sợ sau này tớ sẽ thích cậu thật đấy, siêu nhân à.Tớ vốn mong manh và chưa vỡ lần nào, nên tớ sợ tim tớ sẽ đau vì cậu. Ngốc thật, tớ đùa đấy, vì chắc chắn sẽ không xảy ra nhỉ, tớ và cậu cách nhau cả ngàn cây số cơ mà. Hihi…
Còn bây giờ, điều tớ cần làm là trở lại với chính bản thân mình, và vui vì có một người bạn mới thật đặc biệt này – người lạ quen thuộc! Mong rằng những điều may mắn và tốt đẹp hơn sẽ đến với cả hai đứa nhé. Một hy vọng nhỏ nhoi là tớ và cậu sẽ được gần nhau hơn.”
Trả lời