Khóc! Tính từ lúc một mình xách balo vào Saigon thi đại học đến giờ thì nó đã khóc chính xác bao nhiêu lần nhỉ?
Lần đầu tiên là lúc máy bay cất cánh khỏi Hải Phòng được khoảng 20 phút. Nó khóc! Không thể tin được là trước đó nó vẫn còn cười toe chào bố, chào mọi người. Có một chút lo lắng, một chút hồi hộp… nhưng chả buồn tẹo nào. Đi thi mà, buồn gì chứ. Trái lại, còn thấy thích thích và háo hức nữa kìa. Chuyện! Sắp được đi xa, sắp được gặp những người bạn lâu lắm rồi chưa gặp ở trong Nam. Không vui sao được.
Vậy mà khi máy bay cất cánh nó lại thấy lòng lâng lâng. Chợt nhớ trước khi đi con bạn thân có dúi cho một lá thư, dặn đi dặn lại chỉ được đọc khi đã lơ lửng trên trời: “tao thấy trong phim người ta hay làm vậy, nên mày không được đọc trước đâu đấy nhé…”. Chậm chậm mở lá thư, những dòng chữ nghiêng nghiêng quen thuộc từ từ hiện ra, những dòng chữ gói trọn những kỉ niệm thời học trò, gói trọn tình bạn của hai đứa cùng xúc cảm mộc mạc của con bạn. Chả bao giờ nó nghĩ mình sẽ khóc vì một lá thư cả, vậy mà lúc bấy giờ nó đã khóc… Khóc một cách đúng nghĩa: có nước mắt, có những tiếng thút thít, những tiếng nấc nhẹ cố kìm mà không được… Hai người khách ngồi cùng nó tròn mắt nhìn. Chắc tại ngạc nhiên quá vì mới vài phút trước họ còn thấy nó vui vẻ, chí chách hỏi chuyện hai người, chọc em bé đáng yêu bên cạnh…thế mà bây giờ lại khóc ngon lành được. Nó còn phải ngạc nhiên về nó nữa là. Khóc chán, nó tự động quay mặt vào phía trong cửa sổ nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Thấy xấu hổ quá ấy mà.
Lần thứ hai là trước khi thi đại học gần một tuần thì phải. Nó dỗi bà chị họ với cả ông anh họ.Chả hiểu hai ông bà ấy đùa cái gì mà nó dỗi, bỏ vào phòng nằm một mình, rồi tủi thân, rồi khóc. Tên bạn ngoài Bắc gọi điện vào, thấy giọng nó ướt sũng gặng hỏi mãi. Nó thút thít nói: “chuyện vớ vẩn ấy mà, không có việc gì làm thì khóc chơi vậy thôi”. “Thế bà có thích nghe chuyện cười không?” “Ông kể đi”… Công nhận là thằng bạn kể chuyện cười có duyên, nó cứ cười mãi thôi. Nước mắt nó vẫn cứ chảy, nhưng bây giờ không phải vì tủi thân hay hờn dỗi nữa mà là vì cười nhiều quá. Giờ nghĩ lại vẫn thấy “yêu” tên bạn quá chừng.
Lần thứ ba nó khóc là khi đang vi vu chơi ở Daklak chờ kết quả thi đại học. Nó khóc vì bị hiểu nhầm mà không thể giải thích cũng không muốn giải thích, khóc vì chợt hiểu ra cuộc đời này đúng là đầy rẫy những khắc nghiệt, khóc nguyên đêm. Sáng thức dậy hai mắt híp lại, sưng húp, cậu mợ hỏi, nói dối là đau mắt… Lấy xe đạp của nhóc em, chạy vòng vòng một mình trên những con đường cao nguyên đất đỏ xanh mướt màu cây dã quỳ. Rồi đạp tận sang “xóm đảo”, nơi mà nó đã gắn bó cả thời thơ ấu. Gửi xe vào nhà một người quen, nó lang thang lên đồi, hít hà mùi cao nguyên. Những kỷ niệm thuở ấu thơ ngày nào trên cao nguyên này chợt ùa về thật sống động và trong trẻo biết bao. Thế là lại thẫn thờ. Nó thấy nhớ “những ngày xưa”… Chợt nghe tiếng ai đó gọi tên mình. Hóa ra là con bé ngày xưa học chung cấp một và ngồi chung bàn với nó suốt hai năm. Tám năm không gặp rồi mà chả hiểu sao nó còn nhớ mặt mình mới hay chứ. Mình thì chỉ nhớ tên nó thôi, còn mặt thì chịu thua. Thế là ríu rít đủ chuyện, thấy đời vui trở lại.
Đi học đại học nó gần như quên hẳn vụ khóc thì phải. Ngoại trừ một hai lần trốn xuống ghế đá dưới sân ký túc xá thút thít một tẹo hồi năm nhất thì đúng là nó không khóc nữa thật. Chả phải vì nó sống quá tốt đến mức không có gì đáng để khóc. Nó đi học xa, một mình ở cái thành phố đông đúc, náo nhiệt nhưng xa lạ này, nó nhớ nhà, nhớ bạn, cũng gặp những chuyện bực mình, chuyện xui xẻo, tủi thân… Nhưng nó không khóc nữa. Nó tập cho mình cứng rắn. Mỗi khi gặp chuyện buồn nó không dám ngồi một mình. Nó sợ mình không ngăn kịp những dòng nước mắt nóng hổi kia. Thế là nó đi! Nó leo lên xe bus, rồi lang thang khắp Saigon, và lạc đường. Mù đường là căn bệnh bẩm sinh nó được di truyền từ mẹ mà. Cầm cái bản đồ hết ngược lại xuôi mà cuối cùng vẫn chả biết là mình đang đứng ở chỗ nào. Nhiều khi tìm được về tới ký túc xá thì trời đã tối mịt. Mệt nhoài. Nó tạm thời không buồn vì chả còn sức để mà buồn nữa. Riết rồi quen, nó không khóc nữa. Đôi lúc nó than thở với mọi người hay là với chính bản thân nó: “mình già rồi, hết nước mắt, mà cảm xúc bị chai sạn mất rồi”.
Ấy thế mà dạo gần đây nó lại rất hay khóc mới lạ chứ. Mà toàn khóc vì mấy chuyện mà theo nó là ngớ ngẩn không thể tả. Nó có cảm giác rằng dạo này chỉ cần vài cái chớp mắt nhanh là nước mắt của nó có thể chảy được rồi. Không tìm được nguyên nhân. Lạ thật đấy!
Mới đây, nó tình cờ xem một clip ngắn trên Facebook. Nó bắt gặp trong clip hình ảnh người cha khắc khổ đứng ở đầu làng đợi con gái đi xa lâu ngày mới về thăm nhà; rồi ông đạp xe trước dẫn đường, người con gái lái xe chạy theo sau…Hình ảnh đó cùng thông điệp “HUANYING NI HUI JIA!” thực sự đã gây ấn tượng rất mạnh với nó. Nó chợt nhớ bố nó, nhớ tới ngày xưa, bố nó từng ngày hai buổi cõng nó tới trường những ngày trời mưa để nó khỏi ướt và khỏi bị bẩn chân. Thế là bật khóc nức nở… Có lẽ cả đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai tốt với nó như bố của nó đâu! Chợt thấy yêu gia đình hơn lúc nào hết.
xich du says
Mình thích giọng bạn Mc này! ^^…Thích cả chương trình này nữa . Như một người bạn đang tâm sự với ta vậy! Nghe rất tự nhiên, nhẹ nhàng nhưng lại chạm được vào tận trái tim!
chit_yeu says
co’ ai trong mot cuoc doi chua bao gio khoc ko nhi???
tieunhat287 says
Trên đời này không có người đàn ông nào yêu thương mình bằng Ba của mình …
ngong_do says
@tieunhat287: e thích câu này của c! Rất đúng!
misty_kyt says
Suy cho cùng thì,
mình vẫn là một người may mắn.
Nên,
khó khăn đến đâu,
sóng gió thế nào,
mình sẽ tìm lại nụ cười.
Phải can đảm mà bước, biết không? 🙂
dkt241860 says
hix,cho mình hỏi nhạc nền là bài gì vậy?
nghe hay quá nhẹ nhàng êm ái mà thanh bình qua..nghe mà muốn khóc nhớ về kỉ niệm qua
phanthang_bk says
hức ! cảm động quá :((