Anh, một sinh viên … “khô khan” và có những nguyên tắc sống riêng. Em, một cô sinh viên ngân hàng ướt át, lãng mạn và đa cảm, không bao giờ tuân theo một chuẩn mực nào.
Anh – dáng người cao và khỏe.
Em – yếu đuối và mong manh.
Anh yêu nhạc cổ điển. Em yêu Trịnh, thích văn thơ và mê đọc sách.
Anh hay nói về công việc, về những ước mơ to lớn và những thành công, hoài bão lớn lao. Em thích lắng nghe những câu chuyện đời thường và kể về những người thân yêu của mình.
Anh muốn làm những việc lớn lao, muốn trở thành trụ cột trong gia đình, có ý chí làm giàu. Em chỉ mong có một cuộc sống êm đềm, nhẹ nhàng, hạnh phúc trong một ngôi nhà nhỏ cùng tiếng cười trẻ thơ.
Em thường bảo anh vô tâm vì chẳng bao giờ chịu để ý đến cảm xúc của em. Anh thì thấy tâm hồn em giống như bông cỏ may, rất dễ tổn thương.
Có đôi lúc em vẫn tự hỏi sợi dây nào đã gắn bó anh và em – hai con người quá khác biệt? Có phải chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song chạy ngược chiều nhau?
Em và anh – liệu chúng ta có cần thay đổi điều gì đó không?
Em có nên bớt đa cảm hơn không? Bớt suy tư, trăn trở và yếu đuối hơn không? Bớt hờn ghen một cách vô lý, bớt bướng bỉnh hơn không? Bớt? Bớt…?
Anh có cần phải quan tâm đến em nhiều hơn nữa hay không? Lắng nghe những cảm xúc của em nữa hay không? Có cần phải hiểu rằng những gì to lớn đều bắt nguồn từ những điều nhỏ vụn nhất hay không?
Anh muốn là chỗ dựa cho em lúc yếu mềm.
Em muốn là động lực cho anh đi lên.
Chúng ta gặp nhau… có phải là bù đắp những gì đang thiếu hay không? Em không biết nữa. Nhưng em vẫn nhớ có một triết lý nói rằng: “CON NGƯỜI TA GIỐNG NHAU LÀ ĐỂ HIỂU NHAU, KHÁC NHAU LÀ ĐỂ YÊU NHAU”. Và có thể lắm chứ, chúng ta nên giữ lại những điều khác biệt đó, bởi nếu chúng ta quá giống nhau thì hai đường thằng song song kia cũng chỉ còn lại là một và khi đó anh không còn là anh và em cũng không còn là được chính mình.
Có thể suốt cuộc đời này chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song, nhưng mà anh biết không, em không muốn chúng chạy ngược chiều nhau bao giờ. Anh hãy mãi là đường thẳng của riêng anh và em cũng vậy, nhưng sẽ xuôi về phía nhau anh nhé! Cho đến khi nào đường thẳng của anh hay của em không thể kéo dài hơn được nữa.
Viết đến đây em chợt nhận ra rằng cũng có khi hai đường thẳng song song trở thành tiệm cận. Anh và em đều là những con người biết sống bằng tấm lòng đó thôi, đều biết yêu thương và trân trọng những lẽ sống trong đời đó thôi, đều biết hy sinh cho những người thân yêu của mình đó thôi và đều có những người thật sự yêu thương mình. Phải không anh?
Trả lời