1.01. The Band Perry - If I Die Young
Cho những ai đã từng yêu, đang nhớ người cũ và sẽ còn nhớ họ :)
Tình duyên mà, đâu phải muốn là được, phải không? Khi con tim đã mách bảo, thì dù lí trí có cố gắng đến mấy, cũng trở nên lù mờ và mộng mị. Nó như một thứ gì đó đầy ma lực, làm con người ta mê muội. Tình duyên mà, đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau sau bao ngày dài đợi chờ và nhớ mong? Vậy nên khi cơn mơ còn đang dang dở, khi tình vẫn còn đang đương nồng, đôi lứa lại phải chia lìa, vì lý do này hay lý do khác, thì đó cũng là một nỗi buồn. Nó không đau đớn tột cùng như mất đi một người thân nào đó, cũng không phải chỉ là nỗi buồn vu vơ chợt đến rồi chợt đi, nó là một thứ gì đó, lạ lắm. Người còn đó, mà tình không còn. Lòng còn đó, mà không dám tới nói vài câu, dù chỉ là những lời hỏi thăm :)
Bạn ạ, cuộc tình đã qua, đó như là một câu chuyện của quá khứ, xin hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến, kéo đến, hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm :). Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một con người khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại. Biết đâu đó sẽ là một người tốt hơn thì sao? Bạn đâu có dám chắc bạn đã từng yêu một người tốt nhất trên thế gian này, phải không :).
Và bạn ơi, hãy yêu quý lấy bản thân mình. Dù bạn không phải là là một con người hoàn hảo, nhưng bạn lại là một người tuyệt vời trong mắt bạn bè, trong mắt tớ, trong mắt một ai đó chẳng hạn :). Bạn là chính bạn, không ai khác, đó chính là món quà lớn nhất của tạo hóa rồi đấy, biết không :x. Với mình, không nên nghĩ lại việc sẽ quay lại với người cũ. Mình từng đọc đâu đó, rằng "Quá khứ rồi sẽ lặp lại, bởi đó là bản tính của con người". Việc quay lại với nhau, phải cần một sự tha thứ rất lớn, một lí trí sáng suốt vô cùng để quên đi những thứ đã từng xảy ra, những lỗi lầm và những nỗi đau đã gây ra cho nhau. Còn không? Hai bạn sẽ lại kết thúc như chính lần đầu hai người quyết định đi đến kết thúc của một mối quan hệ!
Mình đã từng đọc được câu này ở lời mở đầu của một cuốn sách: “Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…” và mình thấy nó hoàn toàn đúng với cách sống của mình. Mình luôn nghĩ, quá khứ luôn tốt đẹp, hãy cố gắng giữ gìn nó, nhưng giữ gìn không có nghĩa là van xin nó ở lại bên minh, Nếu đã đến lúc quá khứ phải trở vào đúng vị trí trong quá khứ, thì nên để nó ra đi.
Vậy nên, hãy để QUÁ KHỨ RA ĐI. Bạn nhé
2.02. Elliott Yamin - Wait For YouTình duyên mà, đâu phải muốn là được, phải không? Khi con tim đã mách bảo, thì dù lí trí có cố gắng đến mấy, cũng trở nên lù mờ và mộng mị. Nó như một thứ gì đó đầy ma lực, làm con người ta mê muội. Tình duyên mà, đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau sau bao ngày dài đợi chờ và nhớ mong? Vậy nên khi cơn mơ còn đang dang dở, khi tình vẫn còn đang đương nồng, đôi lứa lại phải chia lìa, vì lý do này hay lý do khác, thì đó cũng là một nỗi buồn. Nó không đau đớn tột cùng như mất đi một người thân nào đó, cũng không phải chỉ là nỗi buồn vu vơ chợt đến rồi chợt đi, nó là một thứ gì đó, lạ lắm. Người còn đó, mà tình không còn. Lòng còn đó, mà không dám tới nói vài câu, dù chỉ là những lời hỏi thăm :)
Bạn ạ, cuộc tình đã qua, đó như là một câu chuyện của quá khứ, xin hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến, kéo đến, hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm :). Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một con người khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại. Biết đâu đó sẽ là một người tốt hơn thì sao? Bạn đâu có dám chắc bạn đã từng yêu một người tốt nhất trên thế gian này, phải không :).
Và bạn ơi, hãy yêu quý lấy bản thân mình. Dù bạn không phải là là một con người hoàn hảo, nhưng bạn lại là một người tuyệt vời trong mắt bạn bè, trong mắt tớ, trong mắt một ai đó chẳng hạn :). Bạn là chính bạn, không ai khác, đó chính là món quà lớn nhất của tạo hóa rồi đấy, biết không :x. Với mình, không nên nghĩ lại việc sẽ quay lại với người cũ. Mình từng đọc đâu đó, rằng "Quá khứ rồi sẽ lặp lại, bởi đó là bản tính của con người". Việc quay lại với nhau, phải cần một sự tha thứ rất lớn, một lí trí sáng suốt vô cùng để quên đi những thứ đã từng xảy ra, những lỗi lầm và những nỗi đau đã gây ra cho nhau. Còn không? Hai bạn sẽ lại kết thúc như chính lần đầu hai người quyết định đi đến kết thúc của một mối quan hệ!
Mình đã từng đọc được câu này ở lời mở đầu của một cuốn sách: “Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…” và mình thấy nó hoàn toàn đúng với cách sống của mình. Mình luôn nghĩ, quá khứ luôn tốt đẹp, hãy cố gắng giữ gìn nó, nhưng giữ gìn không có nghĩa là van xin nó ở lại bên minh, Nếu đã đến lúc quá khứ phải trở vào đúng vị trí trong quá khứ, thì nên để nó ra đi.
Vậy nên, hãy để QUÁ KHỨ RA ĐI. Bạn nhé
Em ah!
Mùa đông đã về rồi, những cơn mưa cũng đã bắt đầu cái lạnh đã len lỏi khắp thành phố. Chỉ có anh trên con đường này đi mãi, đi mãi chẳng có điểm dừng. Những con đường chúng ta đã đi qua, nơi đâu cũng có dấu chân anh và em cả.
Cũng đã 1 thời gian rồi em nhỉ! Uh sắp được 6 tháng chúng ta xa nhau rồi... thời gian trôi nhanh thật. Em giờ đây thế nào công việc, học tập của em vẫn tốt cả chứ? Em có còn ho mỗi khi trở trời nữa không? có còn nứt gót chân khi thời tiết lạnh không? Mùa đông về rồi em nhớ cẩn thận nhé… Anh giờ không thể chăm sóc cho em mỗi ngày nữa rồi.
Chiều nay mưa lại về, anh ngồi trong phòng lạnh buốt, nỗi nhớ em tràn về da diết trong anh.. anh nhớ em nhiều... có lúc anh như muốn chạy đến trước mặt ôm em và nói anh yêu em nhiều như thế nào... nhưng không được nữa rồi. Là anh đã giao ước là sẽ “lost” để được gặp em 1 lần cuối. Thật sự anh rất hạnh phúc khi gặp em, là anh chính là con người anh mà mấy tháng qua a đã đánh mất… Anh xin lỗi vì đã khước từ lời giao ước vì anh không muốn mất em...
Không bao giờ là quá muộn cả. Hãy trở về nếu như bên ai đó em không tìm thấy hạnh phúc... Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, hãy xem như đó là những khó khăn trong tình yêu mà chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua em nhé! Anh đọc được đâu đó câu nói: ”Yêu được nhau là do có cơ hội, ở được bên nhau là do có cơ duyên. Trên hành trình đi đến hạnh phúc không có can đảm thì không thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường.” Chỉ cần em can đảm nữa thôi chúng ta sẽ làm được…
3.03. Rihanna - Diamonds4.04. Daniel Boone - Beautiful SundayMùa đông đã về rồi, những cơn mưa cũng đã bắt đầu cái lạnh đã len lỏi khắp thành phố. Chỉ có anh trên con đường này đi mãi, đi mãi chẳng có điểm dừng. Những con đường chúng ta đã đi qua, nơi đâu cũng có dấu chân anh và em cả.
Cũng đã 1 thời gian rồi em nhỉ! Uh sắp được 6 tháng chúng ta xa nhau rồi... thời gian trôi nhanh thật. Em giờ đây thế nào công việc, học tập của em vẫn tốt cả chứ? Em có còn ho mỗi khi trở trời nữa không? có còn nứt gót chân khi thời tiết lạnh không? Mùa đông về rồi em nhớ cẩn thận nhé… Anh giờ không thể chăm sóc cho em mỗi ngày nữa rồi.
Chiều nay mưa lại về, anh ngồi trong phòng lạnh buốt, nỗi nhớ em tràn về da diết trong anh.. anh nhớ em nhiều... có lúc anh như muốn chạy đến trước mặt ôm em và nói anh yêu em nhiều như thế nào... nhưng không được nữa rồi. Là anh đã giao ước là sẽ “lost” để được gặp em 1 lần cuối. Thật sự anh rất hạnh phúc khi gặp em, là anh chính là con người anh mà mấy tháng qua a đã đánh mất… Anh xin lỗi vì đã khước từ lời giao ước vì anh không muốn mất em...
Không bao giờ là quá muộn cả. Hãy trở về nếu như bên ai đó em không tìm thấy hạnh phúc... Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, hãy xem như đó là những khó khăn trong tình yêu mà chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua em nhé! Anh đọc được đâu đó câu nói: ”Yêu được nhau là do có cơ hội, ở được bên nhau là do có cơ duyên. Trên hành trình đi đến hạnh phúc không có can đảm thì không thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường.” Chỉ cần em can đảm nữa thôi chúng ta sẽ làm được…
Sống đơn giản, Yêu thật lòng, Quan tâm sâu sắc, Nói lời tử tế và giữ Lòng tin để nhìn hướng lên cao hoặc hướng tới phía trước. Đó là câu trả lời cho mọi vấn đề.
Hà Nội những ngày đầu năm,
Ngày mai là chính thức bước sang tuổi mới, chín chắn hơn, điềm đạm hơn và nhiều kinh nghiệm sống hơn. 26 tuổi đời, không trẻ nữa, nhưng chưa già, vẫn luôn nhìn cuộc sống với con mắt lạc quan và tin tưởng vào bản thân. Sống, học tập và lao động hết mình. Đã, đang và sẽ luôn yêu thật lòng, chân thành, tin vào tương lai tốt đẹp phía trước. Sống với 3E: Energy (Năng lực), Enthusiasm (Nhiệt thành) và Empathy (Đồng cảm).
5.05. Kelly Clarkson - Because Of YouHà Nội những ngày đầu năm,
Ngày mai là chính thức bước sang tuổi mới, chín chắn hơn, điềm đạm hơn và nhiều kinh nghiệm sống hơn. 26 tuổi đời, không trẻ nữa, nhưng chưa già, vẫn luôn nhìn cuộc sống với con mắt lạc quan và tin tưởng vào bản thân. Sống, học tập và lao động hết mình. Đã, đang và sẽ luôn yêu thật lòng, chân thành, tin vào tương lai tốt đẹp phía trước. Sống với 3E: Energy (Năng lực), Enthusiasm (Nhiệt thành) và Empathy (Đồng cảm).
Chỉ là…
Ngày mùa đông trời không giá rét, con được sinh ra lặng thinh giữa vô vàn tiếng khóc của những đứa trẻ con khác, phải chăng vì dự cảm nước mắt tự nhiên không đủ cho người, cho mình trên cuộc đời phía trước nên con muốn để dành…
Ngày con sinh trời không trở tuyết, duy chỉ có lòng người là tàn nhẫn lạnh căm, nên con vẫn nhớ vòng tay của mẹ trong những đêm không tròn giấc ngủ, cứ thế mà sống qua biết mấy mùa đông và những khắc nghiệt của người đời…
Phải chăng sự sống của con bắt nguồn từ lạnh giá nên tháng năm đầy rẫy nghĩ suy và hoài niệm, nơi con thấy mình yếu đuối và những nỗi buồn không tên cứ thế mãi quay về…
Một ngày nào con biết được yêu thương rồi cũng phải chia tay, khi con vừa trải qua mùa đông hạnh phúc, con đã nhắm mắt cất đi của mình bao nhiêu cảm giác, vào sâu trong ngăn tủ cũ của đời mình. Con sẽ chẳng nói gì đâu, trong những đêm mệt nhoài không thể tự mình nằm xuống, khi cô đơn đã trở nên bình thường như nước uống, phải chạm đến mỗi ngày…
Uh thì con sẽ chẳng quên những tháng năm mình đã sống, và đã được yêu thương khi ánh mắt chỉ là vội vàng người đánh rớt, nghĩ ngợi làm chi cho vô tâm…
Con vẫn lang thang với đêm khi sương khuya nhỏ giọt, mãi hát ngông nghênh giữa cuộc đời rao bán những dấu chân ngủ quên trong tiếng cười của gã say cuối con đường vắng, để áo xưa qua tựa mưa về phố, nhạt nhoà…
Tình yêu của con nằm trong câu hát, tình yêu của con trong ánh mắt người… Trong những giấc mơ nghiêng ngả phù hoa trên con đường rong ruổi tháng năm… Khi con vẫn nằm một mình bên bờ cát, nghe tiếng đời, nghe tiếng đêm từ bờ môi cô đơn thật thà…
Chông chênh đường xa, chông chênh gió núi, chông chênh sóng bạc vỗ bờ, con bỏ mình cho đất, cho trời, cho người đời bạc vận…
Chỉ nằm nghe lại lời ru ngày xưa mẹ chưa từng hát… Chỉ sợ quên… Chỉ sợ nhớ những điều đã lâu không muốn nhớ… Chỉ sợ…
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con vào mùa đông, để con cảm nhận những gì khắc nghiệt nhất của cuộc sống là quá đỗi bình thường.
Cảm ơn mẹ!
6.06. Blue - Breathe EasyNgày mùa đông trời không giá rét, con được sinh ra lặng thinh giữa vô vàn tiếng khóc của những đứa trẻ con khác, phải chăng vì dự cảm nước mắt tự nhiên không đủ cho người, cho mình trên cuộc đời phía trước nên con muốn để dành…
Ngày con sinh trời không trở tuyết, duy chỉ có lòng người là tàn nhẫn lạnh căm, nên con vẫn nhớ vòng tay của mẹ trong những đêm không tròn giấc ngủ, cứ thế mà sống qua biết mấy mùa đông và những khắc nghiệt của người đời…
Phải chăng sự sống của con bắt nguồn từ lạnh giá nên tháng năm đầy rẫy nghĩ suy và hoài niệm, nơi con thấy mình yếu đuối và những nỗi buồn không tên cứ thế mãi quay về…
Một ngày nào con biết được yêu thương rồi cũng phải chia tay, khi con vừa trải qua mùa đông hạnh phúc, con đã nhắm mắt cất đi của mình bao nhiêu cảm giác, vào sâu trong ngăn tủ cũ của đời mình. Con sẽ chẳng nói gì đâu, trong những đêm mệt nhoài không thể tự mình nằm xuống, khi cô đơn đã trở nên bình thường như nước uống, phải chạm đến mỗi ngày…
Uh thì con sẽ chẳng quên những tháng năm mình đã sống, và đã được yêu thương khi ánh mắt chỉ là vội vàng người đánh rớt, nghĩ ngợi làm chi cho vô tâm…
Con vẫn lang thang với đêm khi sương khuya nhỏ giọt, mãi hát ngông nghênh giữa cuộc đời rao bán những dấu chân ngủ quên trong tiếng cười của gã say cuối con đường vắng, để áo xưa qua tựa mưa về phố, nhạt nhoà…
Tình yêu của con nằm trong câu hát, tình yêu của con trong ánh mắt người… Trong những giấc mơ nghiêng ngả phù hoa trên con đường rong ruổi tháng năm… Khi con vẫn nằm một mình bên bờ cát, nghe tiếng đời, nghe tiếng đêm từ bờ môi cô đơn thật thà…
Chông chênh đường xa, chông chênh gió núi, chông chênh sóng bạc vỗ bờ, con bỏ mình cho đất, cho trời, cho người đời bạc vận…
Chỉ nằm nghe lại lời ru ngày xưa mẹ chưa từng hát… Chỉ sợ quên… Chỉ sợ nhớ những điều đã lâu không muốn nhớ… Chỉ sợ…
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con vào mùa đông, để con cảm nhận những gì khắc nghiệt nhất của cuộc sống là quá đỗi bình thường.
Cảm ơn mẹ!
E ak!
Không phải chỉ riêng ngày hôm nay đâu, a vẫn nghĩ về e hàng ngày, như nhịp tim vẫn đang đập trong lồng ngực e đây. Lý trí và trái tim a cãi nhau gay gắt. Trái tim thì nói rằng, nhớ e nhiều lắm, yêu e nhiều lắm. Nhưng lý trí thì rất cứng rắn, nó bảo a hãy quên e đi, rằng tại sao a lại phải buồn nhiều như thế, cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp khác mà.
Mặc cho hai nửa con người a giằng co, thì những kỉ niệm ngọt ngào ngày mình yêu vẫn ùa về làm a nhức nhối.
Ừ thì chúng ta đã từng nói tình yêu mình sẽ là mãi mãi.
Ừ thì a đã từng lo lắng thắt tim khi thấy trời mưa mà e vẫn phải ở ngoài đường.
Ừ thì a đã từng lo cho e từng viên thuốc, từng thìa cháo khi e ốm.
E đã từng là người yêu, là bạn tri kỉ, là tất cả những gì a có.
Chúng mình đã yêu nhau nhiều như thế, đã trải qua nhiều sóng gió, sao giờ e lại buông tay a?
Giờ e lạnh lùng như thế, a phải cố học cách quên thôi...
Rồi chúng ta cũng sẽ trưởng thành thêm… nhiều lắm
Đi đến mòn mỏi đế giày và ngăm ngăm cánh tay bám bụi
Sẽ biết mỉm cười mà cất giấu lại những hờn tủi, của một thuở dại khờ
Giận dỗi vu vơ…
và nước mắt chảy vào trong ướt tràn hai bầu má
Kí ức dù có rạng ngời đến mấy cũng đừng nên nhặt nhạnh và chắp vá
vì có những thứ vỡ rồi chẳng bao giờ có thể lại thiết tha
Ngày mai
hôm nay
hoặc là hôm qua nữa
những gì tưởng như là lầm lỗi
đã tự nhủ với nước mắt trong tim chẳng bao giờ bỏ qua và tha thứ
hãy ôm
rồi quên đi.
ngày xưa
là yêu thương nhiều hơn chính bản thân ta khờ dại
thèm được tựa vào vai nhau mà khóc
thèm được một lần ngồi bên nhau thật lâu và nghe sương bay trên tóc
khi đó… là chúng ta đang hạnh phúc
sống là nhìn về phía trước
và trả giá cho những điều đã ở lại phía sau
nhưng nỗi đau
đừng bao giờ mang ra cân đo và gán cho nó một cái giá không bao giờ trả nỗi
vì một thời nông nổi… mà liệu có khờ khạo hay không….
ta đã yêu…
Mýt Xoẹt à!
A xin lỗi về tất cả những nỗi buồn mà a mang đến cho e.
Bình yên e nhé!
7.07. Roxette - Fading Like A FlowerKhông phải chỉ riêng ngày hôm nay đâu, a vẫn nghĩ về e hàng ngày, như nhịp tim vẫn đang đập trong lồng ngực e đây. Lý trí và trái tim a cãi nhau gay gắt. Trái tim thì nói rằng, nhớ e nhiều lắm, yêu e nhiều lắm. Nhưng lý trí thì rất cứng rắn, nó bảo a hãy quên e đi, rằng tại sao a lại phải buồn nhiều như thế, cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp khác mà.
Mặc cho hai nửa con người a giằng co, thì những kỉ niệm ngọt ngào ngày mình yêu vẫn ùa về làm a nhức nhối.
Ừ thì chúng ta đã từng nói tình yêu mình sẽ là mãi mãi.
Ừ thì a đã từng lo lắng thắt tim khi thấy trời mưa mà e vẫn phải ở ngoài đường.
Ừ thì a đã từng lo cho e từng viên thuốc, từng thìa cháo khi e ốm.
E đã từng là người yêu, là bạn tri kỉ, là tất cả những gì a có.
Chúng mình đã yêu nhau nhiều như thế, đã trải qua nhiều sóng gió, sao giờ e lại buông tay a?
Giờ e lạnh lùng như thế, a phải cố học cách quên thôi...
Rồi chúng ta cũng sẽ trưởng thành thêm… nhiều lắm
Đi đến mòn mỏi đế giày và ngăm ngăm cánh tay bám bụi
Sẽ biết mỉm cười mà cất giấu lại những hờn tủi, của một thuở dại khờ
Giận dỗi vu vơ…
và nước mắt chảy vào trong ướt tràn hai bầu má
Kí ức dù có rạng ngời đến mấy cũng đừng nên nhặt nhạnh và chắp vá
vì có những thứ vỡ rồi chẳng bao giờ có thể lại thiết tha
Ngày mai
hôm nay
hoặc là hôm qua nữa
những gì tưởng như là lầm lỗi
đã tự nhủ với nước mắt trong tim chẳng bao giờ bỏ qua và tha thứ
hãy ôm
rồi quên đi.
ngày xưa
là yêu thương nhiều hơn chính bản thân ta khờ dại
thèm được tựa vào vai nhau mà khóc
thèm được một lần ngồi bên nhau thật lâu và nghe sương bay trên tóc
khi đó… là chúng ta đang hạnh phúc
sống là nhìn về phía trước
và trả giá cho những điều đã ở lại phía sau
nhưng nỗi đau
đừng bao giờ mang ra cân đo và gán cho nó một cái giá không bao giờ trả nỗi
vì một thời nông nổi… mà liệu có khờ khạo hay không….
ta đã yêu…
Mýt Xoẹt à!
A xin lỗi về tất cả những nỗi buồn mà a mang đến cho e.
Bình yên e nhé!
Buổi chiều ngồi ngẩn ngơ và ngắm nhìn người qua lại ở con đường nhỏ, một cơn gió bay ngang làm lá phượng vàng rơi đầy ngõ phố. Từng chiếc lá nhỏ bay bay trong cái tiết trời mưa phùn như sương có lẽ những con người đang tất bật trên con đường cùng phải ngẩn ngơ trước "cơn mưa lá" ấy như ta. Vô tình nổi hứng hát thầm vài câu của Trịnh
"Em đi về chiều mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối về
Hàng cây lá xanh gần với nhau"
Rồi trong đầu lại ẩn hiện hình ảnh của những chiếc lá bàng non xanh đang hé búp trên cành, và vươn mình chống chọi trước cái giá lạnh cuối mùa đông. Bống nhiên ta lại nhớ những ký ức, lung tung và vô hình.
Ví như ta thấy chút gì đó trống trải nhưng lại không xác định được ta đang cần gì...
Ví như ta đang thấy buồn buồn nhưng ta lại chẳng biết được điều gì khiến ta buồn lúc này cả...
Ký ức như 1 dòng sông đã chảy và ta dường như ta đang cố bơi ngược dòng và tất nhiên càng bơi càng khiến càng mệt. Có phải ta đang dối lòng mình, ta nhớ anh mà chẳng dám nói vì sợ anh lại càng tránh xa. Mặc dù ta cồn cào với nỗi nhớ ấy, kiểu như đơn giản chỉ muốn ngồi một góc và lặng nhìn anh, ngắm anh cười, nghe anh nói chuyện... Nhưng ta chẳng có cái quyền ấy, anh không muốn ta lún sâu thêm vào cái tình đơn phương này nên ta phải lặng im...
Phải chăng ta quá nhạy cảm trước mọi vấn đề nên chút cảm xúc cũng chẳng thể kìm nén được. Chỉ là một cơn gió, chiếc lá rơi và một bản nhạc buồn lại làm ta nghĩ đên anh nhiều đến vậy ư... Tập làm một con người mạnh mẽ và vô cảm nhưng hình như phản tác dụng thì phải. Đến bao giờ mới hết là ta: một yếu đuối một tình si.
8.08. Baek Ah Yeon - Sad Song"Em đi về chiều mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối về
Hàng cây lá xanh gần với nhau"
Rồi trong đầu lại ẩn hiện hình ảnh của những chiếc lá bàng non xanh đang hé búp trên cành, và vươn mình chống chọi trước cái giá lạnh cuối mùa đông. Bống nhiên ta lại nhớ những ký ức, lung tung và vô hình.
Ví như ta thấy chút gì đó trống trải nhưng lại không xác định được ta đang cần gì...
Ví như ta đang thấy buồn buồn nhưng ta lại chẳng biết được điều gì khiến ta buồn lúc này cả...
Ký ức như 1 dòng sông đã chảy và ta dường như ta đang cố bơi ngược dòng và tất nhiên càng bơi càng khiến càng mệt. Có phải ta đang dối lòng mình, ta nhớ anh mà chẳng dám nói vì sợ anh lại càng tránh xa. Mặc dù ta cồn cào với nỗi nhớ ấy, kiểu như đơn giản chỉ muốn ngồi một góc và lặng nhìn anh, ngắm anh cười, nghe anh nói chuyện... Nhưng ta chẳng có cái quyền ấy, anh không muốn ta lún sâu thêm vào cái tình đơn phương này nên ta phải lặng im...
Phải chăng ta quá nhạy cảm trước mọi vấn đề nên chút cảm xúc cũng chẳng thể kìm nén được. Chỉ là một cơn gió, chiếc lá rơi và một bản nhạc buồn lại làm ta nghĩ đên anh nhiều đến vậy ư... Tập làm một con người mạnh mẽ và vô cảm nhưng hình như phản tác dụng thì phải. Đến bao giờ mới hết là ta: một yếu đuối một tình si.
Gửi anh! Tình yêu của em ...
Thật sự chúng mình đang làm gì thế anh? Em đang tự hỏi? Phải chăng e kiêu hãnh hay anh đang lạnh nhạt với tinh yêu của chúng ta. Em cũng không biết nữa anh à... Chỉ biết cái mà anh gọi "anh yêu em nhiều lắm" Em chẳng thể cảm nhận được là như thế này. Xa cách... Không phải sự ngăn cản của gia đình mà chúng ta thành ra như vậy.., Hay thật sự cả a với em đang thay đổi... Mọi thứ khác xưa lắm rồi. Anh và cả em... Thật buồn
9.09. Adele – SkyfallThật sự chúng mình đang làm gì thế anh? Em đang tự hỏi? Phải chăng e kiêu hãnh hay anh đang lạnh nhạt với tinh yêu của chúng ta. Em cũng không biết nữa anh à... Chỉ biết cái mà anh gọi "anh yêu em nhiều lắm" Em chẳng thể cảm nhận được là như thế này. Xa cách... Không phải sự ngăn cản của gia đình mà chúng ta thành ra như vậy.., Hay thật sự cả a với em đang thay đổi... Mọi thứ khác xưa lắm rồi. Anh và cả em... Thật buồn
Khi chúng ta đang quen nhau, em cố gắng nghĩ rằng “Em đang yêu và đang có người yêu”, em nghĩ rằng: “Ví dụ bây giờ không là anh thì là ai? Và thế là em yêu anh”. Mặc dù chúng ta yêu nhau - quen nhau chưa lâu, nhưng rất rất nhiều lần em muốn đầu hàng mối quan hệ này, bởi vì em thấy nhiều điều lung lay, không tin tưởng. Tình yêu của chúng ta, mối quan hệ của chúng ta giống như là một cái cây non, rất non, rất rất non, em luôn lung lay, em lung lay không phải vì gió thổi bay, em lung lay bởi vì em chỉ là một cái cây non yếu đuối trong mối quan hệ này. Anh không phải là người đàn ông em cần ư? Hay anh hoàn toàn không có nghĩa vụ phải trở thành bất kì người đàn ông nào mà một người phụ nữ cần? Phải không?
Sắp đến Noel rồi, anh nói anh không quan tâm tới nó, anh không theo đạo chúa mà. Đối với anh, Noel không nghĩa lý gì cả. Noel của em cũng giống như anh, thì nó cũng vô cùng vô nghĩa vậy, nên nó đơn giản chỉ là báo hiệu sắp hết năm rồi. Nhưng sao em lại thấy tủi thân đến lạ lùng, tủi thân vì không gian này chỉ có một mình em lủi thủi, không gian này rõ ràng chỉ có một mình em. Và em khóc… khi mà anh không thấy.
Anh àh! Có phải là anh rất giỏi tâm sự hay an ủi các cô gái không? Vậy anh có thể an ủi sự trống trải này trong em không, hay anh hoàn toàn không để ý? Chúng ta nhìn lại mối quan hệ của mình, nó mới, và rất ngắn ngủi, vô cùng ngắn ngủi, nhìn vào sự tủi thân rất dở hơi của em lúc này, đơn độc, vô cùng đơn độc. Được không?
Em đang rất thèm, rất thèm những điều không thể? Em muốn trở về là em một cách dịu dàng và bình dị bên cạnh người đàn ông của riêng em. Em muốn nắm chặt bàn tay anh ấy, chăm sóc anh ấy, ở bên anh ấy, yêu anh ấy, và được anh ấy yêu. Nhưng những điều khó khăn trở lại, anh àh, tình cảm của chúng ta có hời hợt không? Hời hợt như những người con gái đã – đang – và sẽ đi qua cuộc đời anh. Anh àh! Em tủi thân lắm. Em xin lỗi nhé!
The past of diary :)
Sắp đến Noel rồi, anh nói anh không quan tâm tới nó, anh không theo đạo chúa mà. Đối với anh, Noel không nghĩa lý gì cả. Noel của em cũng giống như anh, thì nó cũng vô cùng vô nghĩa vậy, nên nó đơn giản chỉ là báo hiệu sắp hết năm rồi. Nhưng sao em lại thấy tủi thân đến lạ lùng, tủi thân vì không gian này chỉ có một mình em lủi thủi, không gian này rõ ràng chỉ có một mình em. Và em khóc… khi mà anh không thấy.
Anh àh! Có phải là anh rất giỏi tâm sự hay an ủi các cô gái không? Vậy anh có thể an ủi sự trống trải này trong em không, hay anh hoàn toàn không để ý? Chúng ta nhìn lại mối quan hệ của mình, nó mới, và rất ngắn ngủi, vô cùng ngắn ngủi, nhìn vào sự tủi thân rất dở hơi của em lúc này, đơn độc, vô cùng đơn độc. Được không?
Em đang rất thèm, rất thèm những điều không thể? Em muốn trở về là em một cách dịu dàng và bình dị bên cạnh người đàn ông của riêng em. Em muốn nắm chặt bàn tay anh ấy, chăm sóc anh ấy, ở bên anh ấy, yêu anh ấy, và được anh ấy yêu. Nhưng những điều khó khăn trở lại, anh àh, tình cảm của chúng ta có hời hợt không? Hời hợt như những người con gái đã – đang – và sẽ đi qua cuộc đời anh. Anh àh! Em tủi thân lắm. Em xin lỗi nhé!
The past of diary :)
hoàng tuấn anh says
lý trí tìm kiếm nhưng chính trái tim mới tìm thấy!