Gửi cậu – chàng trai áo đỏ!!!
Chỉ biết nói rằng Tớ yêu c mất rồi!!!!!Tớ yêu cả Bách khoa, yêu những hàng cây đón gió, yêu những con người luôn đc gọi là mọt sách là “ma văn điển ấy”, yêu những góc sân trường đầy nắng, yêu cả những điều bình dị nhất của Bách khoa……..và yêu cả những chàng trai áo đỏ ( ko biết bao giờ, t thích gọi con trai Bk bằng biệt danh đó)….
C biết không, tớ con gái bách khoa……Hi, mỗi lần nhắc đến “danh hiệu” của mình, tớ lại nhớ tới nhiều câu chuyện vui gắn với nó. Tớ học khoa kinh tế, nhưng vì nhiều người ko biết Bách khoa cũng có khoa đấy, nên thường bảo mình học Cơ khí…Có người ngạc nhiên, hồ hởi hỏi tớ nhiều thứ, còn những người chát trên yahoo hay Facebook…họ sẽ ko dám nói, mà đúng hơn là ko thích tiếp tục câu chuyện. Tớ biết mà, chắc ai cũng nghĩ, cô gái học cơ khí, khô khan……và……..quan trọng, tớ chẳng xinh đẹp gì……
Ngày xưa, tớ vẫn mộng mơ với tính cách của cô gái khối D…yêu những trang thơ, những trang cổ tích mầu nhiệm…và Có lẽ là “duyên” nào đấy, đẩy tớ vào đây…hơn một năm, chất Bách khoa ngấm vào ít nhiều…
Tớ không xinh, lại khô khan nữa……Những kì thi “khốc liệt” ( ngôn ngữ riêng của tớ í mà)
khiến mắt tớ cận thêm vài dp, chẳng còn thời gian để đi chơi nhiều, hay có điều kiện để sắm cho mình những bộ váy xinh xắn…”thời trang” của tớ (gọi thế cho oai thôi) là áo sơ mi, quần jean và giày thể thao…sơ vin, và đậm chất Bk , bạn khác trường thường nói với t thế…T biết con trai thích nhìn những bạn nữ đầy nữ tính trong những bộ váy hay đôi giày cao gót …..và vì có thế mà đến giờ mãi t vẫn F.A… )))))))))
Tớ gặp c, ntn cũng ko nhớ rõ nữa, đầu năm thứ 2, thời khóa biểu trường đăng kí bị xáo trộn thời gian, t xóa và đăng kí lại…chỉ cần tìm lớp nào còn Slot thôi……ko hiểu vì “có duyên” nào lại đăng kí trùng với c những 3 môn…tất nhiên vào học rồi tớ mới để ý…và ko biết khi nào, t thích một thằng con trai trong lớp đó……..tớ thích nhìn c….và mỗi ngày t thấy thích đc đến lớp, đc học những môn học cùng nhau…….t nhớ c, nhớ nhiều lắm, dù rằng chẳng có một giây phút nào đc tiếp xúc hay nói chuyện với nhau…….T thích nhìn c cười, hay thoáng phút suy tư…..mọi kí ức đêm về luôn đc gợi lại…mong manh. Nhẹ nhàng theo t cả trong tiềm thức của mỗi giấc mơ……
T mơ đc làm công chúa, chiếc váy trắng tinh khôi, như những màu cổ tích mà thơ ấu t vẫn mộng mơ, chờ đợi cho mình chàng hoàng tử cạnh bên…..19 tuổi, chưa một lần t yêu, chưa một lần, t cầm tay của một đứa con trai…hẹn hò, tình yêu, nỗi nhớ…những mỹ từ đầy xa xỉ với đứa con gái như tớ_gái Bách khoa….
19 tuổi, t vô tư, hồn nhiên như nắng hạ, phút mơ mộng ban đầu khiến tớ nhận ra yêu chỉ là khổ đau hay tệ hơn thế….T chỉ biết nhớ, biết nhìn cậu bâng quơ không hồi kết, không đáp án cho câu hỏi tại sao lại như thế? Nếu biết được chắc tớ đã kiềm chế và dành cho mình một sự lãng quên……
19 tuổi, đốt cháy mình bên những trang sách, những kì thi, những ước mơ của cha mẹ gia đình được gửi gắm….nhiều nhiều lắm những nỗi sợ hãi không tên về tương lai về hạnh phúc khiến t chẳng còn thời gian dành cho những thứ khác…cho Ty
Một cái tên, một nụ cười, một trang Facebook…..t lặng lẽ bên c….và chẳng thể nói ra, một điều tưởng chừng như đơn giản nhất….
T ước, không có một sự đọc ngược lại sau nỗi niềm vô hạn được viết ra….dấu chấm vô hình cho mọi thứ kết thúc….
Có lẽ, c là bình minh, là mặt trời là ánh sáng là gió…..là những gì tớ yêu và chờ đợi
Và chính vì c là mặt trời, nên vĩnh viễn nó ở thật xa, t chẳng thể tới gần để nắm lấy
*Và chính vì là bình minh, nên chiều tàn rồi c sẽ lại đi xa…Hoàng hôn sẽ đến mang c đi mất….
Và lẽ bởi là gió, nên nó to lớn khiến t chưa kịp giang tay ôm trọn thì mọi thứ đã bay xa……..
Yêu thương không bao giờ là đủ, giữ cậu cho riêng mình sẽ chẳng thể tan đi….
Nén chặt mọi thứ…và cũng là vĩnh viễn c chẳng biết được một người vẫn chờ, vẫn mong, vẫn dõi theo…..
T nghĩ mình đủ can đảm để nói ra, đủ dũng cảm để chấp nhận lời từ chối nhưng…thực ra là không thể, tổn thương khiến t chẳng bao giờ làm được….
Lặng lẽ….để mãi là đường thẳng song song, lỡ lạc nhau ở ngã tư thì vẫn còn thấy nhau c nhé…
Lần đầu tiên, t biết nhớ, biết tn là yêu….đến mức viết tên c ra những trang nhật ký, vô tình giọt nước mắt rớt xuống….vùi đầu trong đống bài tập để quên mà sao không thể….T biết rằng con đường t đang đi không ánh sáng……..
Chiều, Hồ Tiền mùa đông buốt lạnh, gió khẽ luồn qua gấu áo mỏng, bất chợt một bóng hình quen thuộc khiến t nhói đau nơi ngực trái…..thở dài, chợt nhận ra…..Mây gió của trời to lớn, làm sao vòng tay nhỏ bé của t ôm nổi…..C là gió, là mây là những gì to lớn, đẹp nhưng mãi ở một nơi xa…..vĩnh viễn!!!!!!!
Chúc c những điều tốt đẹp nhất!!!!!!!!
Giá như có bà tiên thực sự, có ông già noel trên thế gian này….Chàng trai áo đỏ ạ, em yêu anh thật rồi anh biết không?
Trả lời