Điều đáng sợ nhất phải chăng là thứ quý giá nhất? Buồn mênh mông…
Nếu một ngày em biến mất khỏi thế giới này thì sao? Liệu có ai bổ nhào đi tìm em không? Thấy mình sao vô nghĩa với cuộc đời này! Ừ thì ngày hôm nay em biến mất, ừ thì ngày hôm nay em làm gió đi hoang…
Em phóng xe nhằm về phía ngoại ô. Phố đông người, ai ai cũng hối hả. Nhiều lúc em tự hỏi: người ta bận gì mà người người nhao lên phía trước, thậm chí đèn đỏ cũng chẳng buồn dừng lại; đôi khi làm người khác ngã để mình tiến lên. Trong thành phố đầy khói bụi, đầy bon chen này những ai đi cùng hướng với em? Những ai sẽ đi ngược chiều với em? Và những ai sẽ xô em ngã?
Ngoại ô lộng gió. Gió từng đợt quất vào mặt đau rát. Nước mắt chảy dài. Tại gió làm cho mắt em đau hay em đang khóc? Sông Hồng mùa này chia làm đôi ngả, phía bên này sông nước đã cạn khô, bên kia sông nước vẫn đầy vơi. Sông đôi khi cũng giống như người, khi cằn cỗi, héo hon, khi hiền hòa, khi cuộn chảy sục sôi, khi hơn dỗi. Em khẽ nhắm mắt cho gió thổi tung mái tóc, nghe nỗi buồn từ từ ngấm vào tim. Giá nỗi buồn như bụi vương trên áo, em sẽ đem tất cả ra sông, giặt một lần, nhờ nước sông cuốn trôi tất cả. Giá nỗi buồn như là nước mắt, em sẽ khóc một lần cho nước mắt cạn khô…
Cuộc đợi là một vở kịch dài, người ta dựng cảnh, căng phông cho em diễn. Tại sao em không diễn? hay em rút cuộc là một diễn viên tồi!
Một cánh cửa khép lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra, điều quan trọng là người ta không nhìn mãi vào cánh cửa đã khép. Bao nhiêu lâu nữa thì một cánh cửa khác sẽ mở ra sau khi cánh cửa kia đã đóng? Bao nhiêu lâu nữa em thôi không nhìn vào cánh cửa đã khép lại với mình. Gió sông Hồng miên man, miên man… Em không biết và đôi khi em không muốn biết. Nhiều lúc em thấy mình giống một đứa trẻ. Em ngốc nghếch chơi với dao. Và dao làm em chảy máu. Em khóc, khóc vì đau, khóc vì tủi, khóc vì chẳng có nơi nào đổ lỗi, để dỗi hờn.
Thời gian qua những ước mơ trong em dần lụi tắt. Những mảnh ghép màu hồng đã được thay bằng những ô màu xám nhạt. Em như kẻ độc hành đi trên đầm lầy, càng vùng vẫy lại càng lún sâu. Thu mình lại bên ghế đá, em nhìn về ô cửa xưa. Phải rồi, đã quá lâu, thời gian dần khuất lấp những dấu vết xưa. Không có gì là mãi mãi. Biết vậy sao sống mũi em vẫn cay cay. Em không có quyền bắt người khác nhìn mãi vào những thứ đã qua.
Thời gian qua em làm được gì? Câu trả lời là không gì cả ngoài một việc em cố tỏ ra mình mạnh mẽ để che giấu một trái tim yếu đuối. Một kẻ hèn nhát là em đang chạy trốn.
Sương thấm qua vai áo. Lạnh. Em quay trở về khi phố đã thưa người. Mở cửa phòng, bật đèn, chui vào trong chăn, bật điện thoại lên. Tin nhắn báo bảy cuộc gọi lỡ. Ai tìm em vậy? tìm vì công việc hay sợ em bỏ đi hoang lạc lối? Kim đồng hồ đã bỏ xa con số 12. Hết một ngày em làm gió đi hoang.
Trả lời