“Em vẫn mong anh về cùng Tháng Tư…..
Đã bao lâu rồi anh nhỉ? từ mùa loa kèn trổ bông, từ những mùa xa xăm của hơn ba năm trước…Đã bao lâu rồi mình không còn nhìn thấy nhau?…
Đã bao tháng ngày vạch kim đồng hồ nhỏ dài những vệt nhớ nhung…? em không đếm nổi nữa…
Đã bao mùa trăng đi qua để rồi còn đó, những bước chân người xưa cứ dồn dập ùa về…
Anh đang ở đâu….
Anh ơi…..
Đã bao lâu rồi?….
Mình không còn được nhìn những đường nét trên khuôn mặt nhau nữa, phải không anh?….
Giá mà Tháng Tư đừng đến, đừng đi, đừng vội vã như ngày ấy….
Trăng lạnh, gió tàn, đông sang, thu tới…Cuộc sống vẫn là kiếp luân hồi của những vòng xoay bất tận…Nhưng sao…Nhưng sao….những vòng xoay ấy không cắt nhau…để….em một lần nữa…được gặp lại anh thôi…..
Bàn tay này đưa ra nhưng không với được…đôi mắt này tưởng thấu tường nhưng không thể họa nổi dù chỉ một nét khẽ của anh…
Vì sao….
Chẳng lẽ rằng là số phận?…
Em sống một cuộc sống…chênh vênh…
Từ khi anh đi…sự sống và cái chết dường như chỉ cách em trong gang tấc….Phải chi…ước gì….em và anh đừng ở cách nhau hai thế giới…đừng quay lưng lại với nhau như vậy, đừng nghiệt ngã như vậy….Sống nhưng không sống…liệu anh có từng biết đến cảm giác đó không?…
Chập chờn cơn mê, em vẫn mãn nguyện khi thấy hình bóng anh…rạng rỡ trong sắc trắng của loa kèn đầu Tháng Tư, vẫn hay ngập ngừng khi nhìn vào mắt em,hay so sánh em với những từ ngữ ngộ nghĩnh, hay tần ngần với những lịch công tác dày đặc và rồi lại hỏi: ” anh đi nhiều, em có cho đi không?”
Bao mùa đã đi qua?…
Giờ đây, quán cafe mình gặp nhau lần cuối cũng đã mất tích như chưa hề tồn tại, những kỷ niệm về anh đang dần nhạt nhòa dù em luôn cố gắng níu giữ nó trong tim, những hình bóng đang bị cướp đi theo dòng ký ức…chỉ còn lại trong em tiếng quặn lòng khi biết rằng, ở một nơi xa, anh không hề bình yên….
Em vẫn mong anh về cùng Tháng Tư…để xóa đi trong em sự tuyệt vọng về cái gọi là Niềm tin trong thế giới này…
Em vẫn mong anh về cùng Tháng Tư, để sắc trắng Loa kèn vẫn mãi mà màu sắc tinh khôi mà em không thể rời mắt, để sắc trắng đó không làm lòng em quặn thắt…nhớ anh…
Em mong anh về…Cùng Tháng Tư…”
Trả lời