This is a modal window.
“Chắc anh chê tay em bé nhỏ, chẳng giữ được những điều lớn lao
Chắc anh chê lòng em chật hẹp, chẳng bù nổi cái hoang hoải trong anh…”
Em nghĩ anh sẽ khác và luôn mong anh đặc biệt, nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ ảo tưởng của em dành cho anh. Anh, cũng giống bao người con trai khác, cách sống, cách suy nghĩ và cả cách anh muốn ở người con gái anh trao tình cảm. Chỉ là anh chịu đựng cái thất thường của em lâu hơn, nhìn điểm tốt của em nhiều hơn và dám nắm lấy tay em và nằng nặc giữ không buông khi nó thật khác thường. Em đã từng nghĩ là sẽ yêu anh lâu hơn, cố gắng để tình cảm ấy được bền chặt hơn, không buông tay dễ dàng như những lần trước, không quan tâm điều tốt xấu ở anh, không đòi hỏi hình mẫu lý tưởng… Nhưng anh biết không, em đã thất bại rồi anh à, thật hèn nhát và đáng khinh, chỉ vì đôi lúc khó chịu với anh, nghe và lo lắng điều người đời nhìn vào nhiều hơn, nhìn sâu xa về tương lai quá… để rồi khiến tình cảm hai đứa đi dần vào bế tắc…
Anh nói tình yêu anh rẻ à? Rẻ đâu phải là tầm thường đâu anh, nhưng anh nói đúng, có lẽ cơ hội ấy không dành cho em. Em luôn tự nhủ “phải luôn biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để mất đi rồi mới thấy nuối tiếc”. Nhưng anh biết không, mất đi rồi có thể sẽ tốt cho cả hai. Suy nghĩ, rồi mong mỏi điều gì đó không hề tồn tại sẽ luôn là điểm dừng cho một mối tình hờ hững. Em là thế và vẫn luôn thế. Tàn nhẫn, ích kỷ và vô tâm. Dù đã không ít lần cố thay đổi nhưng sao luôn làm người khác đau khổ hơn gấp bội. Em không thể phủ nhận tình cảm anh dành cho em và cũng không thể tiếp tục lừa dối tình cảm của chính mình. Thế thì tàn nhẫn cho anh quá!
Em thực sự không hiểu mọi chuyện đang thế nào nữa rồi. Em không biết chúng ta đang làm gì nữa. Em đã tự tách khỏi anh trong khi đáng lẽ phải dành nhiều thời gian hơn cho anh. Nếu em yêu anh, thì em đã yêu con người của anh, dù tốt hay xấu, vì vậy anh đừng đối xử tệ với bản thân mình nữa, đừng hạ thấp nó, nó đáng được đối xử tốt hơn cách em đã đối xử với anh. Em đã cố gắng vì muốn em sẽ thay đổi, tốt hơn cho cả anh và em. Em không phiền khi phải xa anh, nhiều lúc chỉ dám nghĩ thoáng đến anh khi chúng ta không gặp nhau, vì em sợ, khi tình cảm đã lớn đến nỗi không thể dứt ra được, mà khi đó em lại bỏ anh một mình thì không thể. Đó là vấn đề lớn với em. Hèn nhát quá anh nhỉ?
Chuyện giữa anh và em không được rồi. Mình dừng lại đi anh. Em không muốn làm tổn thương thêm ai cả. Nếu cứ tiếp tục thế này, em sẽ làm đau thêm ai đó. Thà em cô đơn chứ không muốn ai phải đau vì em thêm nữa.
Mẹ em nói phải, em là đứa cứng đầu, bướng bỉnh và đã quen với hoàn cảnh nào thì khó mà tiếp nhận cái khác của hoàn cảnh lạ. Bố luôn là hình ảnh lý tưởng của em, nhưng em không cố gắng để giống ông, chỉ là cái cách em hình tượng hóa bố sẽ được thông qua một ai đó. Và đó là lý do em chấp nhận anh. Rồi những đổi khác, rất khác là đằng khác. Bố là người chồng mẫu mực, thẳng tính, là người bố nghiêm khắc, nhưng luôn dành cho gia đình sự yêu thương và bảo vệ tốt nhất. Bố thành công trong cuộc sống bằng chính sức lực của mình, bố luôn biết cách đối nhân xử thế, hòa diệu các mối quan hệ. Nhiều lúc bố cũng vui tính hết sảy… Nhiều lắm, rồi càng lúc em không còn nhìn thấy điểm gì của bố xuất hiện ở anh nữa.
Em chỉ muốn nói với anh như vậy, không mong anh tha thứ, nhưng anh hãy thông cảm cho em.
Anh à, xin lỗi anh nhiều lắm.
snow says
nhạc nền là bài gì ý nhỉ, có bạn nào biết ko, cho mình xin cái tên. thanks!