Đi chơi Đại Nam làm dậy lên lại trong lòng những cũ xưa, như vết thương trở đau trong ngày gió lạnh.
Ta sẽ không xin lỗi Người vì Ta biết mình không có lỗi, chẳng ai có lỗi trong sự buông tay này, chỉ là có cái gì đã hết có cái gì đó cần phải được quên.
Có những ánh mắt khiến ta không thế không nhói đau , đâu đó, trong tim.
Và bởi những kỉ niệm sau nhiều năm đã quá nhiều thành ám ảnh. Kỷ niệm có trong mùi hương, có trong đồ vật, có trong nơi chốn, sắc màu , thanh âm và cả ngày mùa. Có cả trong một nụ cười vu vơ ngày gió lạnh.
Ta chỉ có thể đóng thùng đồ đạc chứ làm sao ta có thể đóng gói được thanh âm, sắc màu, mùi hương và cả ngày mùa, ta lại càng ko thể đóng gói được những nụ cười hiền và lòng mình.
Nên thôi thì, mở tất cả ra, vững tin một ngày mọi thứ nhất định sẽ lại an ổn như ban đầu.
Trả lời