Ngoài trời mưa đang tí tách rơi từng hạt nặng nề xuống mái hiên nhà với cái giá lạnh cắt thịt da. Mùa đông năm nay đến muộn nhưng thật lạnh giá,… cảm giác như càng lạnh buốt và trống trải hơn khi bên em không có anh nữa.
Xa anh nửa tháng rồi!
Em nhớ anh, nhớ một mùa thu cuối qua nhanh và để lại một mùa đông cô đơn, lạnh lẽo. Những bước chân em giờ đây nặng nề và mệt mỏi lắm anh, chúng như những hạt mưa trong đêm tối ngoài kia…cô đơn.. âm thầm. Cuộc đời sao nhiều khổ đau và tình yêu cũng vậy ? Em cảm giác mình quá mệt mỏi và muốn buông xuôi tấy cả …Giá như có vòng tay ấm của anh ôm em. Anh – giờ đây- không còn là của em nữa, không yêu em như lúc xưa nữa !
Chia tay ….!!
Một kết thúc đã định sẵn cho chúng ta . Sao biết rằng yêu là khổ đau mà ta vẫn lao vào nhau, để rồi cuối cùng vẫn là cái kết thúc này? Em đã khóc bao nhiêu lần với cùng một vết thương, nhưng giờ đây em không còn đủ nước mắt để khóc nữa anh. Em tự nhủ với mình :” Này em ! nếu không cố gượng cười, em biết dấu nỗi buồn vào đâu?”.
Em vẫn sẽ tiếp tục bước những chân độc hành của mình thôi anh… Không có anh em vẫn sẽ lại là em: sẽ luôn cười, sẽ mạnh mẽ… Em mong rằng thời gian sẽ giúp em tìm lại sự bình yên trong tâm hồn. Vết thương trong trái tim – vết thương vốn dĩ nó đã có nhiều vết sẹo của nỗi đau chất chồng, mãi nhói trong tim ấy – rồi cũng sẽ lành thôi.
Em nhớ anh lắm ! Giờ anh ở nơi đó hãy hạnh phúc nhé! Hãy tìm một người xứng đáng với anh. Và em sẽ lại là em thôi. Đứa con của cô đơn. Bởi lẽ hạnh phúc chưa chọn em…
Xa anh… Một ngày lại có mưa bay. Nhưng em ko khóc nữa. Đêm qua nỗi cô đơn gõ cửa, hỏi em rằng: “ Em có buồn không ? “. Đã lâu lắm rồi những ngày mùa đông ! Em luôn để của mở… Chờ đợi gì đây ? Em cũng ko biết nữa…
Trả lời