Đêm nay giữa không gian vắng lặng, âm thầm chỉ có tiếng lá rơi đẫm ướt mảnh trăng khuya, tiếng gió nhẹ lao xao vương vấn hương thầm nồng nàn êm dịu đến say mê thổn thức trái tim mình! Hơi thở lòng mình và vị mặn đất miền quê đã khi nào mênh mông sóng nước trên con tàu khát vọng tình yêu, mây vẫn lặng lẽ và âm thầm gửi lời yêu thương, sao vẫn nhẹ nhàng mơ màng trong sáng vào giấc ngủ đêm đêm…
Vậy mà sao lòng lại hoang vắng và buồn thẫn thờ đến vậy? Cái cảm giác nhớ một người yêu thương sao man mác và đơn lạnh như vậy?
Tôi đã yêu hay nói đúng hơn đó là một tình yêu đơn phương, nó cứ lớn dần trong tôi và lặng lẽ theo thời gian… Không biết tự bao giờ tôi đã yêu anh, một người chưa từng gặp gỡ và chưa từng một lần gửi lời yêu thương! Mối tình của kẻ yêu đơn phương vẫn nhen nhói ngọn lửa ngày đêm và chờ đợi hi vọng một ngày sẽ đến dù biết điều ấy là giấc mơ!
Trả lời