Chắc chẳng bao giờ anh nghe được những lời này đâu nhỉ? Thế nên em mới dám nói những lời ấy ở nơi đây. Chẳng phải vì em ngượng ngùng, mà vì sự kiêu ngạo không cho phép em để anh biết rằng, dù đã là hơn nửa năm kể từ ngày hai ta quay lưng về phía nhau, em vẫn cố chấp ôm lấy yêu thương này. Đứa con gái ngạo mạn và bướng bỉnh, anh biết đứa con gái đó phải không?
Anh, em lại vừa vào Fb của anh. đều đặn mỗi ngày như một thói quen dai dẳng, ngốc nghếch. Anh share trên tường một bài hát thật buồn. Anh lại đang nhớ đến người con gái ấy đã đi lấy chồng ấy phải không? Ngày cưới của chị ta, em đọc trên Fb của anh những dòng status thật buồn. Chắc lúc đó, anh đang khóc. Cách nơi anh ở 800km, có một cô gái cũng đang khóc, là em, Anh khóc vì người anh yêu đi lấy chồng, em khóc, vì người em yêu chưa từng khóc vì em, chưa từng thật lòng yêu em, dù chỉ một lần…
Lúc em khám phá ra sự thật ấy, sự thật về vai diễn mà anh bắt em đóng trong một phân đoạn đời anh: một kẻ đóng thế tội nghiệp, một thứ lấp chỗ trống cho cõi lòng hoang hoải khi anh chơ vơ trong tan vỡ tình nồng; khi ấy, em đã cay đắng biết bao! Tưởng như có ai đó cầm lưỡi dao tem rạch một đường sắc ngọt vào tim. Em hờn. Em giận. Em hận. Nhưng ngày qua ngày, em lại thương. Em thương về những kí ức xưa cũ, bóng anh mênh mông phủ lấp những căm hờn…
Kí ức ngày bên nhau, bao yêu thương đong đếm sao cho vừa. Người ta hay bảo, con gái thích nhất là cái ôm từ phía sau. Em cũng vậy. Có phải vì thế mà khi không còn anh bên cạnh, kí ức ngọt ngào và cũng làm em rơi nước mắt nhiều nhất chính là khoảng khắc anh nhẹ nhàng ôm em từ phía sau khi em đang nấu ăn. Giây phút ấy, ngọt như viên kẹo, ngân nga như tiếng phong linh trong gió. Em còn nhớ, khi ấy, em đang làm món đậu đũa xào…
Hôm trước em đọc trên một trang Cộng đồng, Ad đăng một bức ảnh có dòng chữ: “Nếu cho thời gian quay lại, bạn có đủ can đảm yêu người ấy thêm một lần nữa?” Em đã nhấn like. Ừ, nếu thời gian có quay trở lại, em vẫn đi về phía anh. Lần đầu tiên gặp anh, khi ấy em mới 18, giờ em đã sang tuổi 21 rồi. 3 năm quen biết, từ giây phút đầu tiên em ngồi đối diện với chàng trai hiền hiền có đôi kính cận, cũng gần như là 3 năm yêu anh lặng thầm. Thời gian có quay lại, em vẫn muốn cùng anh chung ước mơ ấy: ước mơ về một chiếc váy trắng bồng bềnh, ngày chung đôi, em lộng lẫy như một nàng công chúa, khoác tay anh cũng đi vào lễ đường; ước mơ về một ngôi nhà thật to có một phòng sách thật lớn, hai cậu nhóc sinh đôi có đôi mắt ấm áp của anh và cái trán bướng bỉnh của em; ước mơ về những buổi chiều muộn, anh đi làm về, lưng áo blouse đẫm mồ hôi, em đón anh trước cổng, dịu dàng,anh vuốt tóc chào em bằng bàn tay còn nồng mùi cồn sau những ca phẫu thuật,… Vẫn muốn cũng a vẽ nên và đắp xây những ước mơ đó, nếu thời gian có quay trở lại…
Chắc anh chẳng còn nhớ đâu nhỉ? Ngày này một năm về trước, anh đã ngỏ lời yêu em. Dù sau này, em biết tất cả chỉ là dối gạt. Nhưng những kỉ niệm ấy, cứ để em tự gạt mình thêm lần nữa, rằng yêu thương ngày xưa, đã từng là rất thật. Anh đã đến một nơi thật xa, mỗi ngày, em chỉ có thể lặng lẽ dõi theo anh qua mỗi bức ảnh, mỗi dòng status trên Fb. Bóng anh mênh mang phủ kín một khoảng trời kỉ niệm. Em thờ ơ với những chàng trai khác. Em khép chặt cửa trái tim. Vì hình như, em vẫn đợi, vẫn chờ một điều gì xa xôi lắm…
Búp bê xinh quá, tóc xoăn vàng óng ánh, mắt biếc xanh, môi hồng chúm chím, bộ váy đáng yêu cũng hồng ửng một màu. Em đang đu đưa búp bê trên tay, đu đưa món quà Valentine anh tặng em trong ngày lễ tình nhân đầu tiên và cũng là duy nhất của chúng ta, đu đưa kí ức, đu đưa yêu thương…
Anh, nếu thời gian có quay trở lại…
Trả lời